CHIẾN THẦN Ở RỂ



Lần này Dương Thanh quyết định nghe máy.


“Alo, Dương Thanh, tôi là Tô San!”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Tô San.


Dương Thanh sửng sốt, không biết tại sao cô ta lại gọi điện thoại cho mình, lạnh nhạt hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”

“Tôi muốn mời anh ăn cơm, không biết anh có rảnh không”, Tô San nói.


Dương Thanh không thèm nghĩ ngợi: “Không rảnh!”

Cho dù Tô San là bạn thân của Tần Thanh Tâm, anh cũng sẽ không đi ăn riêng với cô ta.
Nếu không vì Tần Thanh Tâm, anh đã không thèm đáp lời cô ta rồi.


“Anh đừng từ chối vội! Tôi không mời riêng anh mà muốn mời cả anh và Thanh Tâm đi ăn cơm”.


Tô San vội giải thích: “Tôi gọi cho Thanh Tâm rồi.
Cô ấy định gọi cho anh nhưng tôi ngăn cản.
Tôi mời anh ăn cơm là vì để cảm ơn anh đã cứu mạng tôi, phải tự mình mời anh mới phải”.


Biết cô ta gọi cả Tần Thanh Tâm tới, Dương Thanh mới sảng khoái nói: “Được, cô nói thời gian địa điểm đi.
Tôi sẽ đến đúng giờ!”

“Đợi lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh”, Tô San cười đáp.


Sau khi cúp máy, Dương Thanh nhanh chóng nhận được tin nhắn của Tô San.
Cô ta hẹn ở phòng ăn lớn của nhà hàng Mãnh Ký.


Bây giờ cũng sắp tới giờ tan làm buổi trưa, Dương Thanh không có việc gì nên bảo Vương Cường đưa anh tới nhà hàng Mãnh Ký trước.



Cùng lúc đó ở nhà họ Tô.


Tô San cúp máy xong, nhếch môi gọi thêm một cuộc điện thoại: “Không phải chúng ta đang hợp tác với tập đoàn Tam Hòa sao? Bây giờ anh hãy lấy danh nghĩa tìm hiểu việc hợp tác đi tìm sếp Tần đi”.


Tần Thanh Tâm đang ở tập đoàn Tam Hòa, thấy giờ tan tầm đã tới, chuẩn bị đi đến nhà hàng Mãnh Ký thì thư ký lại tới.


“Sếp Tần, công ty khoa học kỹ thuật Thiên Mỹ vừa báo sếp Liễu đang trên đường tới tập đoàn chúng ta, muốn tìm hiểu thêm về tiến trình phát triển của dự án hợp tác”, thư ký nói.


“Hả? Đã đến giờ cơm trưa rồi mà, sao sếp Liễu lại tới?”

Tần Thanh Tâm thấy rất khó hiểu.
Mặc dù cô biết công ty khoa học kỹ thuật Thiên Mỹ là sản nghiệp của nhà họ Tô nhưng không hề nghĩ chuyện này có liên quan gì với Tô San.


“Thư ký của sếp Liễu bày tỏ lòng xin lỗi, nói là chiều nay sếp Liễu phải lên máy bay đi công tác rất lâu nên muốn bàn bạc chuyện hợp tác trước khi đi”, thư ký đáp.


Nghe vậy, Tần Thanh Tâm mới hiểu, bèn nói: “Chắc thời gian của sếp Liễu rất gấp.
Cô hãy đặt trước một bàn ở nhà hàng cạnh công ty, đồng thời yêu cầu nhóm phụ trách dự án chuẩn bị báo cáo”.


“Vâng!”, thư ký lập tức rời đi.


Tần Thanh Tâm gọi điện thoại cho Tô San, áy náy nói: “Tô San, xin lỗi cậu nhiều.
Đối tác của mình sắp tới công ty, mình không đi ăn với cậu được rồi”.


“Hả? Vậy sao? Thế để mình hủy đặt bàn, đợi cậu rảnh lại mời hai người sau!”, Tô San tỏ vẻ tiếc nuối.


“Nếu đặt bàn trước rồi thì đừng hủy.
Cậu cứ ăn với Dương Thanh đi.
Dù sao cậu mời bữa này cũng là để cảm ơn anh ấy, anh ấy thay mình tới là được rồi!”

Nghe Tô San nói đã đặt bàn trước, Tần Thanh Tâm vội ngăn lại.


“Vậy thì mình cứ mời Dương Thanh ăn cơm trước nhé.
Cuối tuần mình sẽ tới nhà cậu sau”.


Tô San cười nói.
Cô ta quen Tần Thanh Tâm bao nhiêu năm, đương nhiên hiểu rất rõ tính cách của cô.


Tất cả đều nằm trong kế hoạch của Tô San.
Cô ta đã trang điểm xong xuôi, tươi cười vui vẻ rời khỏi nhà họ Tô.


Dương Thanh vào phòng đã thấy Tô San ở đó.


Thấy anh tới, Tô San vội vàng đứng dậy, nhiệt tình nói: “Anh tới rồi à? Mau ngồi đi!”

Không thể phủ nhận rằng, Tô San xinh đẹp không hề thua kém Tần Thanh Tâm, dáng người cao gầy thon thả.


Rõ ràng cô ta đã trang điểm tỉ mỉ, ngũ quan tinh xảo, lông mi cong dài khẽ động theo từng cái chớp mắt, sống mũi cao và đôi môi màu hồng phấn.
Rõ ràng là một người đẹp tiêu chuẩn.


“Thanh Tâm chưa tới sao?”

Dương Thanh chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Tô San một cái rồi hỏi.


“Thanh Tâm vừa gọi điện bảo đối tác tới bàn công việc, cô ấy không tới được, nhờ tôi nói với anh một tiếng”, Tô San cười đáp.



Nghe vậy, Dương Thanh cũng không chút nghi ngờ.
Hiện giờ Tần Thanh Tâm là tổng giám đốc tập đoàn Tam Hòa, vốn có rất nhiều việc đột xuất cần giải quyết.


“Nhà hàng này rất nổi tiếng trong nước.
Ở đây chỉ có thứ anh không nghĩ ra chứ không có món bọn họ không làm ra được”.


Tô San cười nói, đưa thực đơn cho Dương Thanh: “Vừa rồi rảnh rỗi tôi đã gọi trước vài món đặc biệt.
Anh xem còn muốn ăn thêm gì nữa không? Phải ăn thật no vào!”

Dương Thanh nhận thực đơn, hờ hững nhìn qua, thấy Tô San đã gọi sáu món.


“Đủ rồi, dù sao cũng chỉ có hai người chúng ta”.


Dương Thanh đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ bên cạnh.


Tô San mỉm cười nói: “Mang các món đã gọi trong thực đơn lên đi!”

Dương Thanh không hề có thiện cảm với cô gái này.
Nếu không vì Tần Thanh Tâm, đừng nói là cùng nhau ăn cơm, đến cả nói chuyện anh cũng không có hứng thú.


Dương Thanh không có gì để nói với cô ta, chỉ mong ăn nhanh để rời đi, buồn bực nghịch điện thoại.


Tô San nhìn chằm chằm anh, chợt lên tiếng: “Anh đi ăn cơm với phụ nữ đều như vậy sao?”

“Thấy nhàm chán nên tôi đang đọc tin tức thôi”, Dương Thanh cười đáp.


Tô San trợn mắt nói: “Ở cạnh một cô gái xinh đẹp như tôi mà anh vẫn cảm thấy nhàm chán sao?”

“Trừ vợ tôi ra, ở với bất kỳ cô gái nào tôi cũng đều thấy nhàm chán”, Dương Thanh thành thật nói.


“Anh đúng là rất thẳng thắn”.


Bị nghẹn họng hai lần liên tiếp, Tô San không biết phải nói gì thêm, đành nở nụ cười gượng gạo.


May thay, nhà hàng Mãnh Ký này dọn đồ ăn lên rất nhanh.


Tô San rót hai ly rượu vang, đưa cho Dương Thanh một ly rồi nâng ly lên: “Tôi xin kính anh ly này, cảm ơn anh đã cứu mạng!”


Dương Thanh chạm ly với cô ta, lạnh nhạt nói: “Không cần khách sáo!”

Dương Thanh nói rất ít, dường như nói nhiều một câu cũng sợ lãng phí, khiến Tô San rất khó chịu.


Đối với Tô San, bữa cơm này vô cùng khó chịu.


Từ sau khi cô ta kính Dương Thanh một ly, anh liền cúi đầu chăm chú ăn cơm, không thèm nói một câu.
Chủ yếu là cô ta hỏi gì anh trả lời nấy.


“Sao cô không ăn?”

Dương Thanh ăn hết hai bát cơm lớn, thỏa mãn ợ một cái mới phát hiện Tô San không hề động tới bát cơm nhỏ trước mặt.


Còn chai rượu vang thì trừ một ly Dương Thanh uống, còn lại đều do Tô San uống cạn.


Lúc này, mặt mũi Tô San đỏ bừng, mỉm cười quyến rũ nói: “Tôi no rồi!”

Nghe giọng cô ta hơi lèm nhèm, Dương Thanh mới biết cô ta đã tự chuốc say chính mình.


“Tôi cũng no rồi.
Cô không ăn nữa thì đi thôi!”, Dương Thanh đứng dậy nói.


“Được!”

Tô San vừa đứng lên liền lảo đảo ngã vào người Dương Thanh.


- ---------------------------


.


Bình luận

Truyện đang đọc