CHIẾN THẦN Ở RỂ



Nếu không vì đe dọa Trần Hưng Hải, Dương Thanh đã không đích thân đến nhà họ Viên, chỉ cần Lạc Bân ra tay là đủ để nắm giữ Châu Thành rồi.


Chuyện nhà họ Dương ở Châu Thành lúc trước chính là bài học xương máu.


Anh cứ tưởng nhà họ Dương sẽ trung thành, không ngờ họ dám lợi dụng anh.


Đối với Trần Hưng Hải, tất cả những chuyện vừa xảy ra đã tạo thành mối đe dọa khổng lồ.


Đồng thời, nó cũng giúp lão ta biết rõ sự thật về cái chết của Trần Anh Tuấn, từ đó không hận Dương Thanh nữa mà chỉ biết ơn.


“Cảm ơn cậu Thanh!”

Trần Hưng Hải cảm ơn một cách chân thành.


Lão ta hiểu rất rõ, nếu Dương Thanh muốn tiêu diệt nhà họ Trần thì nhà họ Trần cũng sẽ phải đối diện với tất cả những gì mà nhà họ Viên đã trải qua.


Dương Thanh gật nhẹ đầu: “Nhớ kỹ lời tôi nói, tôi có thể khoan dung trước sự thách thức của người khác, nhưng không thể dễ dàng tha cho kẻ phản bội! Nếu phản bội tôi thì chỉ có con đường chết!”

Nghe thấy thế, Trần Hưng Hải run rẩy, vội cam đoan: “Cậu Thanh cứ yên tâm, Trần Hưng Hải tôi thề sẽ không bao giờ phản bội cậu!”

Chiêu đả thương người khác bằng đá mà Dương Thanh vừa để lộ quả là đáng sợ hơn tất cả các loại súng đạn trên đời, Trần Hưng Hải nào dám có ý phản bội chứ?

Sau khi cảnh cáo Trần Hưng Hải xong, Dương Thanh bước về phía chiếc Phaeton khiêm tốn của mình, Lạc Bân đích thân lái xe đưa anh đi.


“Viên Sĩ Vũ, giờ ông còn gì để nói không?”

Sau khi thấy Dương Thanh đi, Trần Hưng Hải lạnh lùng nhìn Viên Sĩ Vũ.


Rốt cuộc nguyên nhân về cái chết của Trần Anh Tuấn cũng được công bố, còn cả mấy lần anh ta bị ám sát trước đó nữa, cuối cùng sự thật cũng sáng tỏ.


Mọi chuyện đều do một người trẻ tuổi của nhà họ Viên gây ra.



Viên Sĩ Vũ có vẻ bi ai, thở dài, bỗng nói: “Oan có đầu, nợ có chủ! Tất cả những gì Viên Mộc làm đều không liên quan đến nhà họ Viên!”

Nghe thấy thế, người nhà họ Viên đều rất cảm khái.


Viên Mộc là người ưu tú nhất trong thế hệ trẻ của nhà họ Viên, vẫn luôn được bồi dưỡng để nối nghiệp Viên Sĩ Vũ sau này, hơn nữa thực tế cũng cho thấy hắn ta đúng là rất xuất sắc.


Nếu lần này họ không đánh giá thấp thực lực và gia thế của Dương Thanh, có lẽ bên bị tiêu diệt chính là nhà họ Trần, sau hôm nay, Châu Thành sẽ do nhà họ Viên nắm giữ.


Nhưng hôm nay, Viên Sĩ Vũ đã hoàn toàn từ bỏ Viên Mộc rồi.


Nhưng người nhà họ Viên vẫn có thể hiểu được, dù sao lần này sai lầm của Viên Mộc cũng quá lớn, đã hủy diệt cả nhà họ Viên.


“Ông chỉ đẩy một hậu duệ nhà họ Viên ra để gánh hết trách nhiệm mà đã muốn tôi bỏ qua cho rồi à?”

Mắt Trần Hưng Hải đỏ ngầu, giận dữ hét.


Những năm gần đây, tuy bề ngoài nhà họ Viên và nhà họ Trần có vẻ hòa thuận nhưng lại ngấm ngầm đấu đá với nhau.


Nhất là mấy năm trước, khi nhà họ Viên còn xưng vương xưng bá, họ đã chèn ép nhà họ Trần đủ đường.
Nếu không có Trần Hưng Hải, nhà họ Trần đã bị xóa sổ từ lâu.


Trần Hưng Hải đã phải nén giận rất lâu, cuối cùng hôm nay cũng được lên mặt.


“Nhà họ Viên đã bị xóa sổ rồi, ông còn muốn thế nào nữa?”, Viên Sĩ Vũ giận dữ hét.


“Trừ Viên Mộc ra, tôi còn muốn ông chết!”

Trần Hưng Hải bỗng chỉ tay vào Viên Sĩ Vũ, trong mắt tràn ngập sự kiên quyết: “Ông chết rồi tôi mới có thể yên tâm!”

Tất cả người nhà họ Viên đều ngơ ngác, ngay cả Viên Sĩ Vũ cũng khó thoát khỏi cái chết ư?

“Ha ha!”


Viên Sĩ Vũ bỗng phát ra tiếng cười bi thương: “Vì con cháu đánh giá sai đối thủ, chẳng những cơ nghiệp mấy đời của nhà họ Viên bị hủy hoại trong chốc lát mà tôi còn phải chết theo, trời muốn cắt đứt đường sống của nhà họ Viên rồi!”

Lúc này trong mắt Viên Sĩ Vũ tràn ngập sự bi thương chứ không hề có vẻ sợ hãi nữa.


Người nhà họ Viên cũng có vẻ bi thương nhưng không dám cầu xin.


“Bịch!”

Ngay sau đó, trước sự kinh hãi của tất cả mọi người, Viên Sĩ Vũ bỗng quỳ xuống đất.


Ngay cả Trần Hưng Hải cũng kinh ngạc đến mức ngây người.


“Ông chủ Trần, Viên Mộc thuê người giết cháu ông, phải đền mạng là đúng! Tôi là chủ gia tộc họ Viên, đương nhiên cũng phải chịu trách nhiệm về chuyện này, nhưng xin ông hãy tha cho những người khác của nhà họ Viên!”

Viên Sĩ Vũ nói với vẻ cầu xin, lão ta quỳ xuống vì muốn giữ được dòng máu của nhà họ Viên.


Trần Hưng Hải vô cùng cảm khái, chủ của một gia tộc từng kề vai sát cánh với lão ta lại đang quỳ trước mặt lão ta.


Tuy thắng nhưng lão ta cũng không thấy vui, chỉ cảm thấy mất mát.


Hai người đều là chủ của gia tộc quyền quý bậc nhất, từng là bạn bè, cũng từng là kẻ thù.


Lão ta chợt nghĩ, nếu hôm nay lão ta và Viên Sĩ Vũ đổi vai cho nhau, liệu Viên Sĩ Vũ sẽ làm thế nào?

Liệu Viên Sĩ Vũ có bỏ qua cho lão ta không?

Một lúc lâu sau, rốt cuộc Trần Hưng Hải cũng gật đầu: “Được, tôi đồng ý với ông, nhưng điều kiện tiên quyết là tất cả người nhà họ Viên phải rời khỏi Châu Thành, đồng thời suốt đời không được trả thù nhà họ Trần, bằng không, tôi sẽ tìm mọi cách để giết sạch người nhà họ Viên!”

Mắt Viên Sĩ Vũ bỗng rơm rớm nước mắt, lão ta thành khẩn nói: “Cảm ơn!”

Sau khi dứt lời, lão ta đứng dậy, nhìn người nhà họ Viên rồi cao giọng nói: “Hôm nay mọi người hãy rời khỏi Châu Thành, đừng quay về nữa! Nếu ai dám trả thù nhà họ Trần thì chính là tội nhân thiên cổ của nhà họ Viên!”


“Chủ gia tộc!”

“Chủ gia tộc!”



Người nhà họ Viên bật khóc.


Viên Sĩ Vũ kiêu ngạo đến mức nào chứ, ngay cả khi chủ của gia tộc quyền thế bậc nhất tỉnh lỵ tới đây, lão ta cũng chưa từng quỳ xuống một lần.


Nhưng bây giờ lão ta lại quỳ trước mặt Trần Hưng Hải, cầu xin Trần Hưng Hải để bảo vệ dòng máu nhà họ Viên.


Đối với người như Viên Sĩ Vũ, danh dự chính là mạng sống.


Có thể tưởng tượng được vào giây phút quỳ xuống, lão ta đã không cam lòng và tuyệt vọng đến mức nào.


“Ông chủ Trần, cảm ơn!”

Viên Sĩ Vũ bỗng nói lớn.


“Phập!”

Viên Sĩ Vũ vừa dứt lời, một con dao găm đang lóe lên ánh sáng bạc bỗng xuất hiện trong tay lão ta.
Lão ta đâm thẳng nó vào tim mình.


Máu tươi ào ào chảy ra, bộ đồ màu trắng lập tức bị nhuộm đỏ.


“Chủ gia tộc!”

“Chủ gia tộc!”



Người nhà họ Viên thi nhau quỳ xuống, nét mặt vô cùng bi thương.


Trần Hưng Hải cảm thấy rất ngột ngạt, nhưng lão ta biết mình cũng sẽ làm thế nếu là Viên Sĩ Vũ.


Vì họ vốn là cùng một loại người.



“Đoàng!”

Tiếng sét bỗng rền vang trên bầu trời, ngay sau đó, mưa rào ầm ầm trút xuống.


Cả nhà họ Viên chìm trong nỗi bi thương.


Trần Hưng Hải bước đến trước thi thể Viên Sĩ Vũ, nói lớn: “Ông chủ Viên, yên nghỉ đi!”

“Ông chủ Viên, yên nghỉ đi!”

“Ông chủ Viên, yên nghỉ đi!”



Sau khi Trần Hưng Hải dứt lời, vô số cao thủ nhà họ Trần cũng thi nhau hét lên.


Giọng họ như từng đợt thủy triều, vang vọng khắp trang viên nhà họ Viên.


Tin nhà họ Viên bị xóa sổ nhanh chóng được truyền khắp Châu Thành.


Người ngoài cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Họ chỉ biết trong nửa tiếng ngắn ngủi, nhà họ Viên đã sụp đổ về mặt kinh tế trước, ngay sau đó các sản nghiệp còn lại cũng bị những phe phái khác chèn ép theo.


Sau đó nữa, Viên Sĩ Vũ tự sát, người xuất sắc nhất thế hệ trẻ nhà họ Viên - Viên Mộc cũng bị chặn giết trên đường tới bệnh viện.


Tất cả những người khác của nhà họ Viên rời khỏi Châu Thành chỉ trong một đêm.


Từ bây giờ, nhà họ Trần sẽ bước lên đỉnh cao của Châu Thành, không gia tộc nào có thể địch nổi.


Người ngoài đều biết Trần Hưng Hải đã trở thành người quyền lực nhất Châu Thành, nhưng chỉ mình Trần Hưng Hải biết, tất cả đều do Dương Thanh ban cho lão ta.


Lão ta chỉ là con rối của anh mà thôi.


- ---------------------------


.


Bình luận

Truyện đang đọc