CHIẾN THẦN Ở RỂ



Dương Thanh đi theo Bàng Dũng ra cầu thang bộ mới lên tiếng: “Giáo sư Bàng có lời gì xin cứ nói!”
Bàng Dũng đột nhiên lộ vẻ khó xử, dường như đang do dự không biết mở miệng thế nào.

Một lúc lâu sau, ông ấy mới hạ quyết tâm nhìn Dương Thanh: “Không dám gạt cậu, bệnh tim của mẹ tôi rất nghiêm trọng.

Nếu còn ngã xuống cần nữa, có lẽ không cứu nổi nữa”.

“Tôi mong bà ấy có thể về nhà dưỡng lão, không tham gia dự án Thành Cửu Châu nữa”.

Vừa nãy Dương Thanh đã nghĩ tới điều này, đương nhiên hiểu được tấm lòng của Bàng Dũng.

Giáo sư Đỗ tuổi tác cao còn muốn mỗi ngày ở lại công trường, nếu xảy ra chuyện chỉ e sẽ thực sự qua đời.

“Còn về dự án Thành Cửu Châu, cậu cứ yên tâm, tôi cũng là chuyên gia kiến trúc, tuy không bằng mẹ tôi nhưng cũng được bà ấy dạy dỗ”.

Bàng Dũng thấy Dương Thanh im lặng lại nói tiếp: “Nếu cậu có thể yên tâm, tôi đồng ý tham gia dự án Thành Cửa Châu, cam đoan sẽ khiến cậu hài lòng”.

Dương Thanh cười khổ đáp: “Giáo sư Bàng nói quá lời rồi, tôi đương nhiên yên tâm về ông.

Nhưng tôi thấy giáo sư Đỗ rất hứng thú với Thành Cửu Châu, liệu bà ấy có chịu từ bỏ không?”
Nghe vậy, Bàng Dũng cũng im bặt.

Ông ấy là con trai giáo sư Đỗ, biết rõ mẹ mình rất cố chấp.

Xây dựng tòa thành do chính mình thiết kế vốn là tâm nguyện cả đời của giáo sư Đỗ, chỉ sợ rất khó có thể thuyết phục bà ấy từ bỏ.

“Thật ra giáo sư Đỗ đã hoàn thành bản thiết kết Thành Cửu Châu rồi.

Chỉ là bà ấy vẫn không yên lòng, kiên trì muốn ở lại công trường để có thể sửa chữa bất cứ lúc nào”.


Dương Thanh nói: “Thế này đi, tôi sẽ tự thuyết phục giáo sư Đỗ không ở lại công trường nữa, chỉ cần thỉnh thoảng tới chỉ đạo, tôi nghĩ bà ấy sẽ đồng ý thôi.

Giáo sư Bàng thấy sao?”
Bàng Dũng lập tức mừng rỡ, vội vàng gật đầu nói: “Đương nhiên là được! Cảm ơn cậu Thanh!”
Dương Thanh lắc đầu, chân thành nói: “Giáo sư Đỗ có người con hiếu thảo như ông quả thực rất may mắn!”
Bàng Dũng cười đáp: “Sau này nếu cậu Thanh cần nhờ đến tôi cứ việc nói, tôi sẽ không từ chối đâu”.

Dương Thanh gật đầu mỉm cười: “Được, đến lúc đó tôi sẽ không khách sáo”.

Hai người cười nói vui vẻ đi ra khỏi cầu thang bộ.

Lạc Bân thấy lạ nhưng không dám hỏi nhiều.

Dương Thanh ở trong phòng bệnh của giáo sư Đỗ một lúc rồi tạm thời rời đi.

Dù muốn thuyết phục cũng phải chờ bệnh tình của giáo sư Đỗ ổn định lại.

Bà ấy vừa mới được cấp cứu, nếu giờ bảo bà ấy rút khỏi dự án không biết có kích động bà ấy hay không.

“Chủ tịch, chuyện lần này là do tôi không làm tốt, sau này tôi sẽ tăng cường đội ngũ bảo vệ”.

Trên đường về, Lạc Bân áy náy nói.

Dương Thanh lắc đầu: “Đội ngũ bảo vệ cứ để tôi lo.

Ông chỉ cần quản lý tập đoàn Nhạn Thanh ổn định, mau chóng mở rộng thị trường ra nước ngoài và tăng cường tiến độ thi công Thành Cửu Châu là được”.

“Vâng!”, Lạc Bân đáp.

Dương Thanh vội vàng gọi một cuộc điện thoại, đối phương nhanh chóng nhấc máy, kích động nói: “Cậu Thanh, rốt cuộc cậu cũng gọi cho tôi rồi”.

“Anh sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi dẫn theo hai mươi người mạnh nhất dưới tay anh tới trụ sở chính của tập đoàn Nhạn Thanh ở Yến Đô cho tôi!”, Dương Thanh nói.

Đối phương kích động tới mức nói năng lộn xộn: “Vâng thưa cậu Thanh.

Ngày mai tôi lập tức dẫn người tới!”
“Được!”
Dương Thanh cúp máy, nói với Lạc Bân đang kinh ngạc nhìn mình: “Tòa Thành Vương Giả của Giang Hải là sản nghiệp của tôi.

Tổng giám đốc Vương Cường cũng là người của tôi”.

Nghe thấy thế, Lạc Bân sợ ngây người.

Tòa Thành Vương Giả là chỗ ăn chơi lớn nhất Giang Hải.

Tổng giám đốc Vương Cường là người nắm giữ thế lực ngang bằng với các gia tộc đứng đầu Giang Hải.

Lạc Bân không ngờ Vương Cường cũng là người của Dương Thanh.

Nhưng nghĩ tới chủ của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng phải cung kính với Dương Thanh, ông ta lập tức bình tĩnh lại.


Vương Cường là người có máu mặt ở Giang Hải nhưng nếu so với tám gia tộc đứng đầu Yến Đô lại chẳng là cái thá gì.

Sáng hôm sau, Vương Cường đã dẫn theo hai mươi người mạnh nhất Tòa Thành Vương Giả tới trụ sở chính của tập đoàn Nhạn Thanh.

“Chào cậu Thanh, cuối cùng cũng được gặp lại cậu!”
Trông thấy Dương Thanh, Vương Cường rất vui sướng.

Dương Thanh không ngờ Vương Cường đến nhanh như vậy.

Anh vừa đến tập đoàn Nhạn Thanh đã thấy một đám người đứng ngoài cổng.

“Anh chạy suốt đêm tới đây à?”
Dương Thanh dở khóc dở cười hỏi.

Vương Cường gãi cái đầu trọc của mình, cười ngây ngô đáp: “Cậu Thanh, chúng tôi đi chuyến bay lúc sáng sớm, năm giờ sáng đã tới đây rồi”.

Dương Thanh bỗng thấy gã trọc này thật đáng yêu.

“Sau này anh chính là giám đốc bộ phận an ninh của tập đoàn Nhạn Thanh, phụ trách mọi việc liên quan đến an ninh cho tập đoàn.

Anh có ý kiến gì không?”
Dương Thanh đi thẳng vào vấn đề.

Nghe vậy, Vương Cường mừng rỡ gật đầu lia lịa: “Không vấn đề, nhưng tập đoàn Nhạn Thanh lớn như vậy lại cho một thằng thô kệch như tôi là giám đốc an ninh có sao không?”
Gã thật sự rất kích động.

Trong mắt gã, tập đoàn Nhạn Thanh chính là quái vật khổng lồ.

Tòa Thành Vương Giả so với tập đoàn Nhạn Thanh chỉ là rác rưởi.

Còn gã vốn xuất thân từ xã hội đen, chỉ biết chém giết.

Gã vừa tới tập đoàn Nhạn Thanh đã được Dương Thanh cho làm giám đốc an ninh nên hơi sợ hãi.

Dương Thanh cười hỏi: “Còn chưa nhận chức, anh đã không có lòng tin với mình vậy sao?”
Thấy vẻ mặt bối rối của Lạc Bân, Dương Thanh hỏi.


“Chủ tịch, giáo sư Đỗ muốn ra công trường.

Vừa rồi Bàng Dũng gọi tới muốn nhờ cậu đi khuyên nhủ bà ấy”.

Lạc Bân vội vàng nói.

“Đi nào!”
Nghe vậy, Dương Thanh lập tức đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Giáo sư này của ông đúng là quá cố chấp.

Nằm viện rồi mà vẫn nhớ nhung Thành Cửu Châu”.

Lạc Bân bất đắc dĩ nói: “Tâm nguyện cả đời của giáo sư Đỗ là xây dựng một tòa thành.

Bà ấy muốn được nhìn thấy tòa thành do mình thiết kế trước khi chết”.

Hai mươi phút sau, hai người hớt hải chạy tới bệnh viện Nhân Dân Yến Đô.

“Mẹ đừng kích động.

Đợi hôm nay kết thúc trị liệu, con sẽ đưa mẹ tới công TSu”.

Hai người chưa vào phòng bệnh đã nghe thấy Bàng Dũng đang ra sức khuyên nhủ.

“Không được, mẹ phải tới công trường ngay bây giờ, mẹ không yên tâm!”
Giáo sư Đỗ cố chấp nói.

- ---------------------------


Bình luận

Truyện đang đọc