CHIẾN THẦN Ở RỂ



Quả nhiên, nghe thấy Dương Thanh nói thế, trên khuôn mặt tươi cười của Vương Thành xuất hiện vẻ kinh ngạc.


"Dương Thanh, trò đùa này không vui đâu".


Vương Thành cười ha hả: "Nể tình anh em nhiều năm, tôi có thể xem như chưa nghe thấy gì, nhưng nếu cậu còn nói thế nữa thì tôi không khách khí với cậu đâu đấy".


Tuy Vương Thành đang cười nhưng Dương Thanh không hề nghi ngờ về tính chân thực trong lời nói của hắn ta.


"Nếu anh cam lòng thật thì đã không bồi dưỡng nhiều cao thủ như thế".


Dương Thanh nói bằng giọng nghiền ngẫm.


Lời anh nói khiến Vương Thành kinh hãi.


Những năm gần đây, Vương Thành đã âm thầm bồi dưỡng rất nhiều cao thủ, trừ người thân tín nhất bên cạnh, hắn ta chưa từng nói chuyện này với ai.


Không ngờ Dương Thanh lại biết.


"Dương Thanh, cậu nói linh tinh gì vậy?"

"Nơi đây là Yến Đô, phải cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói, bằng không chết thế nào cũng không biết đâu".


"Nếu cậu đến thăm tôi thì tôi rất hoan nghênh, nhưng nếu không phải, mời cậu rời khỏi club của tôi ngay lập tức!"

Mặt Vương Thành lạnh tanh, rõ ràng đã thực sự tức giận.



Dương Thanh đến tìm Vương Thành vì muốn giúp hắn ta trở thành người thừa kế của gia tộc Vũ Văn, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc chứ?

"Nếu anh không muốn thế thì tôi sẽ gọi cho gia tộc Vũ Văn luôn, để báo cho họ biết ở ba tầng ngầm và tầng cao nhất của club Vương Thành có rất nhiều cao thủ".


Dương Thanh bỗng lấy điện thoại ra, giả vờ định gọi điện, đồng thời nói tiếp: "Anh nói xem, nếu gia tộc Vũ Văn biết tin này thì có cử cao thủ tới đây xem xét không nhỉ?"

"Rầm!"

Vương Thành nổi giận, bỗng vỗ bàn đứng dậy, trong mắt tràn ngập sự tàn nhẫn.
Hắn ta nghiến răng: "Dương Thanh, cậu chán sống rồi à!"

Dương Thanh dang tay ra, nở nụ cười vô lại: "Anh biết đấy, có chuyện gì mà tôi không làm được đâu".


"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Tuy Vương Thành tức giận nhưng cũng không làm gì được, nếu Dương Thanh báo cho gia tộc Vũ Văn biết tình hình của club Vương Thành thật, những gì mà hắn ta dày công sắp đặt bao năm qua sẽ đổ bể hết.


"Chẳng lẽ tôi chưa nói rõ ư? Tôi muốn giúp anh thay thế Vũ Văn Bân, chỉ vậy thôi!", Dương Thanh nghiêm túc nói.


Vương Thành cười khẩy: "Dương Thanh, cậu nghĩ tôi là thằng ngu à?"

"Tin hay không tùy anh, nhưng tôi cũng nói với anh thế này, tôi biết rõ tất cả mọi chuyện liên quan tới anh đấy".


Dương Thanh mỉm cười: "Nếu anh không đồng ý, tôi đành nói những gì mà tôi biết cho gia tộc Vũ Văn thôi".


"Khốn kiếp!"

Nụ cười trên mặt Vương Thành hoàn toàn biến mất, hắn ta nghiến răng nghiến lợi: "Đồ khốn, cậu nghĩ Vương Thành tôi là kẻ dễ bắt nạt à?"

"Tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn giúp anh lật đổ Vũ Văn Bân thôi, sao anh cứ phải nghĩ tôi có ý đồ khác với anh chứ?"

Dương Thanh nói với vẻ hơi bất đắc dĩ: "Chắc anh cũng biết Vũ Văn Bân đã làm những gì sau lưng tôi, nếu anh ta đã sợ tôi cướp hết mọi thứ của anh ta đến thế, tôi sẽ cướp cho anh ta xem, chẳng lẽ có gì không ổn à?"

"Nếu vậy, sao cậu không tự đi tranh giành vị trí người thừa kế đi? Cứ phải kéo tôi vào làm gì", Vương Thành mỉa mai.


Rõ ràng hắn ta không hề tin, Dương Thanh thực sự muốn giúp hắn ta trở thành người thừa kế.


Điều này cũng rất dễ hiểu, tuy trước kia hai người có quan hệ khá tốt nhưng giờ cũng đã mười tám năm, quan hệ đã sớm tan vỡ theo thời gian rồi.


Dương Thanh đột ngột xuất hiện, nói rằng muốn giúp hắn ta trở thành người thừa kế của gia tộc Vũ Văn, sao hắn ta có thể tin được chứ?

"Anh cũng biết đấy, mười tám năm trước, gia tộc Vũ Văn đã đuổi mẹ con tôi đi, từ giây phút đó trở đi, tôi đã thề độc rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho họ".


Dương Thanh không cười nữa, trầm giọng nói.


Vương Thành không nói gì, thản nhiên nhìn Dương Thanh.


"Đối với tôi, gia tộc Vũ Văn chẳng là gì, cho dù tôi muốn san bằng cả gia tộc Vũ Văn thì có gì khó khăn chứ?"

"Nhưng trước khi mất, mẹ tôi đã ép tôi thề rằng sẽ không báo thù gia tộc Vũ Văn, bằng không, anh nghĩ gia tộc Vũ Văn còn tồn tại đến giờ à?"

"Nếu Vũ Văn Bân không liên tục khiêu khích tôi, tôi cũng không dùng đến hạ sách này, nói với anh những lời như thế".



Thái độ của Dương Thanh rất thành khẩn, trong giọng điệu còn có vẻ không cam lòng.


Vương Thành thầm kinh ngạc, bỗng cảm thấy không nhìn thấu Dương Thanh.


Hắn ta mở club Vương Thành lâu như thế, tiếp xúc với đủ kiểu người, vẫn có mắt quan sát.


Dương Thanh không nói dối, hắn tự tin mình có thể nhìn đúng điểm này.


Tuy trông Dương Thanh không giống nói dối, nhưng hắn ta vẫn không thể tin nổi việc một đứa con riêng của gia tộc Vũ Văn lại có năng lực lật đổ cả gia tộc đó.


"Dương Thanh, tôi cũng rất đồng cảm với những gì mà cậu gặp phải.
Nhưng mong cậu hiểu cho, tôi chỉ có một cái mạng, nếu bây giờ tôi tham gia tranh đoạt vị trí người thừa kế gia tộc Vũ Văn, e rằng sẽ chết không kịp ngáp".


"Hơn nữa đây là ân oán giữa cậu và Vũ Văn Bân, sao lại bắt tôi hứng chịu lửa giận của Vũ Văn Bân thay cậu?"

"Cho dù thế nào, Vũ Văn Bân cũng là người thừa kế đương nhiệm của gia tộc Vũ Văn, quyền cao chức trọng, nếu cậu ta muốn bóp chết tôi thì dễ như trở bàn tay".


"Thế nên thật xin lỗi, tôi sẽ không đồng ý với cậu".


Vương Thành thản nhiên nói.


Dương Thanh nhìn chằm chằm vào hắn ta: "Tôi không hề lợi dụng anh, anh có dã tâm, tôi có năng lực, nên tôi đến tìm anh để hợp tác, giúp anh lật đổ Vũ Văn Bân, cũng xem như anh giúp tôi đối phó với anh ta".


Vương Thành vẫn lắc đầu, trầm giọng nói: "Dương Thanh, tôi chưa muốn chết!"

"Rốt cuộc phải thế nào thì anh mới đồng ý hợp tác với tôi?", Dương Thanh hỏi.


"Trừ khi cậu chứng minh được cậu có năng lực lật đổ gia tộc Vũ Văn, còn nếu không được, ít nhất cũng phải cho tôi thấy sức mạnh của cậu ở Yến Đô chứ?", Vương Thành hỏi.


Dương Thanh đã hiểu, nếu không thể hiện sức mạnh của mình, chắc chắn Vương Thành sẽ không đồng ý với anh.


Anh không nói gì nữa, lấy điện thoại ra gọi.



Một giọng nói già nua nhanh chóng vang lên trong điện thoại: "Cậu Thanh, đã muộn thế này rồi, cậu tìm tôi có chuyện gì thế?"

Dương Thanh nói luôn: "Ông chủ Hoàng, tôi định tìm người thay thế người thừa kế của gia tộc Vũ Văn, cần ông tạo ra ít phiền phức giúp.
Không biết ông chủ Hoàng có đồng ý không?"

"Cậu Thanh nói gì thế? Nếu tôi đã phục tùng cậu, có việc gì thì cậu cứ dặn dò là được, tôi đâu dám chối từ?", Hoàng Thiên Hành cười sang sảng.


Từ khi Dương Thanh giải quyết Hoàng Chung và Hoàng Thiên Nhai, nhà họ Hoàng hoàn toàn thống nhất, chỉ nghe lệnh anh.


Hơn nữa, con lão ta - Hoàng Chính đã được Ngải Lâm chữa trị, lão ta đâu dám từ chối yêu cầu của Dương Thanh chứ?

"Tốt lắm, vậy ông bắt đầu chuẩn bị từ giờ đi, tạo ra một số rắc rối lớn cho người thừa kế của gia tộc Vũ Văn nhé".


Dương Thanh lập tức nói.


"Vâng, cậu Thanh! Tôi sẽ đi lo liệu ngay!"

Hoàng Thiên Hành nói rồi cúp máy.


"Vương Thành, bây giờ anh còn muốn từ chối tôi không?", Dương Thanh cười híp mắt, hỏi.


Vương Thành ở bên kia đã sững sờ, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.


Như thể lần đầu quen biết Dương Thanh.



.


Bình luận

Truyện đang đọc