CHIẾN THẦN Ở RỂ



Cảnh tượng này khiến đám người kia sợ đần mặt ra.


Cả căn phòng chìm trong yên tĩnh!

Tất cả đổ dồn ánh mắt về phía Dương Thanh.


Ngoại trừ Mục Đông Phong, những người còn lại đều là các ông lớn của Châu Thành.


Bọn họ đã nghe danh Tiền Bưu từ lâu.


Vừa xông vào phòng, tất cả đều chú ý tới Tiền Bưu.


Không ngờ hiện giờ Tiền Bưu lại cung kính đứng cạnh người khác.


Một chàng trai trẻ tuổi gặp nhiều người có địa vị cao của Châu Thành nhưng không hề e sợ, dường như không thèm đặt họ vào mắt.


“Chàng trai này là cậu chủ của gia tộc nào vậy?”

Tất cả đều tò mò muốn biết nhưng không ai dám lên tiếng hỏi.


Một người trẻ tuổi có thể sai khiến Tiền Bưu không thể là người bình thường.


“Á… đau, bố cứu con với! Mau cứu con!”

Mục Chấn bị Dương Thanh giẫm lên đầu, định giãy giụa thoát ra nhưng phát hiện lực chân của anh quá mạnh mẽ, làm thế nào cũng không thoát nổi.


Hắn càng giãy giụa, Dương Thanh càng dùng sức khiến hắn kêu oai oái.


“Tôi không cần biết cậu là ai.
Tốt nhất hãy thả con trai tôi ra, nếu không…”


“Á… đau quá.
Đau chết mất!”

Mục Đông Phong chưa kịp nói hết câu, Mục Chấn đã gào thét ầm ĩ.
Ông ta cắn răng nuốt lại nửa câu sau, lửa giận sôi trào.


Sắc mặt Trần Hưng Hải cực kỳ nghiêm trọng.
Lão ta là chủ của gia tộc hàng đầu Châu Thành, biết rất rõ về Tiền Bưu.


Tiền Bưu là người rất kiêu ngạo.
Lão ta từng hứa hẹn vô số lợi ích để mời gọi Tiền Bưu làm việc cho mình nhưng vẫn không thành công.


Bây giờ ông ta lại đi theo một người trẻ tuổi, chứng tỏ địa vị của người này rất cao.


Trần Anh Hào quỳ ở một bên, toàn thân run lẩy bẩy không dám cầu cứu lão ta.


Cửa phòng bị đám ông lớn Châu Thành chen chúc không còn kẽ hở.
Trịnh Mỹ Linh đứng sau cùng không nhìn thấy gì, chỉ nghe được tiếng kêu rên của Mục Chấn và lời nói bá đạo của Dương Thanh.


Cô ta không hề nhận ra tình cảnh của mình nguy hiểm tới mức nào, nhe răng cười đắc ý thầm nghĩ, bây giờ Dương Thanh càng hống hách, lát nữa càng thê thảm.


Vừa rồi cô ta kịp thời báo tin, lát nữa mượn cơ hội lộ mặt có khi sẽ được Mục Đông Phong coi trọng.


Đến lúc đó, nhà họ Trịnh sẽ đổi đời, thậm chí không còn cần sợ nhà họ Trần nữa.


Cô ta đang ở ngoài ảo tưởng, đám ông lớn trong phòng lại kinh hồn bạt vía.


Tiền Bưu vốn là người Châu Thành, nghe đồn ông ta có liên quan tới chuyện nhà họ Dương bị diệt.
Hiện giờ ông ta đi theo một người trẻ tuổi xuất hiện ở Châu Thành, ai biết họ có mục đích gì.


Mục Đông Phong dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng ranh, chắc mày chưa biết tao là ai.
Tao là Mục Đông Phong, chủ nhà họ Mục ở tỉnh lỵ.
Nếu bây giờ mày thả con trai tao ra, tao sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì”.


Dương Thanh lạnh lùng nhìn ông ta rồi nói: “Nếu ông muốn uy hiếp tôi thả người thì con trai ông chết chắc rồi!”

Anh không phải kẻ ngang ngược, cũng không phải loại người không nói lý.


Toàn bộ chuyện tối nay đều do Trịnh Mỹ Linh cầm đầu, tiếp đến là Trần Anh Hào, cuối cùng mới là Mục Chấn.


Nhưng Mục Đông Phong vô cùng ngạo mạn, con trai bị Dương Thanh giẫm dưới chân nhưng vẫn cứng họng uy hiếp, khiến anh rất không vui.


Mục Chấn nhất định phải trả giá cho việc khiến anh không vui.


“Chồng ơi, bỏ qua được không?”

Tần Thanh Tâm đột nhiên nhỏ giọng nói.


Mặc dù cô biết Dương Thanh rất mạnh mẽ, cũng tin tưởng đám người trước mặt không phải đối thủ của anh nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh tượng này, không khỏi cảm thấy sợ hãi.


Dương Thanh dịu dàng mỉm cười: “Không phải em nói muốn biết mọi chuyện về anh sao? Dù anh đã kể cho em nghe rất nhiều nhưng vẫn có những chuyện em chưa biết.
Sau này chắc chắn sẽ còn gặp phải chuyện tương tự hôm nay, em phải làm quen dần mới có thể thực sự hiểu anh!”

Không phải Dương Thanh chủ động gây sự với người khác, mà là người khác cứ muốn chọc giận anh.



Đối với Dương Thanh, đây chỉ là chuyện nhỏ.
Nếu sau này gặp phải chuyện lớn hơn nữa, Tần Thanh Tâm không chuẩn bị tốt tâm lý sao có thể chịu nổi?

Tần Thanh Tâm kinh ngạc nhìn anh, trong lòng ấm áp như có một dòng nước ấm chảy qua.


Dương Thanh chịu để cô đối mặt với chuyện này chứng tỏ anh không muốn giấu giếm gì cô nữa.


Địa vị của mỗi một người trong phòng không hề nhỏ.


Nhưng Dương Thanh chỉ nói vài câu đã khiến họ cảm thấy áp lực đè nặng như núi.


“Mục Chấn, xin lỗi đi!”

Mục Đông Phong nhìn chằm chằm Dương Thanh một lúc lâu, chợt trầm giọng quát lớn.


Tính cách ông ta vốn ngang ngược không coi ai ra gì nên mới dạy ra đứa con trai như vậy.
Nhưng ông ta không phải kẻ ngu ngốc, nếu không ông ta đã không thể lợi dụng nhà họ Hàn để phát triển nhà họ Mục lớn mạnh tới mức này.


Ông ta vốn tưởng Dương Thanh chỉ là cậu chủ của một gia tộc có chút địa vị nhưng e rằng không đơn giản như vậy.


Ông ta chỉ có thể tạm thời chịu thua rồi điều tra Dương Thanh sau.
Nếu anh thực sự có địa vị cao quý, ông ta sẽ chủ động tới nhà xin lỗi, còn nếu chỉ là kẻ tầm thường, ông ta sẽ thẳng tay diệt trừ.


Đây chính là cách làm người của Mục Đông Phong, mềm nắn rắn buông.


Mục Chấn đã đau tới mức sống dở chết dở, bây giờ nghe thấy bố bảo xin lỗi, không thể không làm theo: “Anh Thanh, xin lỗi anh, tôi sai rồi.
Xin anh hãy tha cho tôi!”

Mọi người xung quanh đều kinh hãi.


Không ai ngờ Mục Đông Phong sẽ bắt con mình xin lỗi.


Dương Thanh lạnh lùng nhìn Mục Chấn đang bị mình giẫm dưới chân, chậm rãi nói: “Nếu đã biết sai, sau này sống biết điều vào!”

“Vâng, anh Thanh dạy rất đúng!”, Mục Chấn vội vàng đáp.


“Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như vừa nãy cậu nói muốn đánh gãy tay chân của tôi?”, Dương Thanh chợt hỏi.



Mục Chấn sợ phát khóc, vội nói: “Anh Dương, tôi biết sai thật rồi.
Đó chỉ là một câu nói đùa thôi.
Cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám đâu!”

Răng rắc!

Hắn vừa dứt lời, Dương Thanh đã giẫm lên cánh tay của hắn, tiếng xương gãy vang lên giòn tan.


“Á…”

Ngay sau đó, Mục Chấn đau đớn gào thét vang vọng khắp căn phòng.


“Cậu muốn đánh gãy tay chân tôi, tôi chỉ đạp gãy một tay của cậu.
Nếu còn lần sau, giết không tha!”

Nói xong, Dương Thanh nắm tay Tần Thanh Tâm chậm rãi đi ra cửa.


Tiền Bưu theo sát phía sau, tay nắm chặt con dao bóng loáng cảnh giác xung quanh.


Mục Đông Phong giận dữ nhìn chằm chằm Dương Thanh.


Những người còn lại vẫn chưa hết kinh ngạc.


Bọn họ tưởng Dương Thanh giữ Mục Chấn để làm con tin bảo đảm cho mình rời đi an toàn.


Nhưng bây giờ, anh lại đạp gãy một cánh tay của Mục Chấn ngay trước mặt Mục Đông Phong.


Nhưng không còn Mục Chấn làm con tin, Mục Đông Phong sẽ tha cho anh sao?

- ---------------------------


.


Bình luận

Truyện đang đọc