CHIẾN THẦN Ở RỂ



Khi Dương Thanh quay về dinh thự Vân Phong, Tần Thanh Tâm vẫn chưa thay giày, đang lo lắng đi qua đi lại trong phòng khách của biệt thự.


Thấy Dương Thanh đã về nhà, cô mới bớt lo.


“Chồng ơi, anh không sao chứ?”

Tần Thanh Tâm vội ra đón.


Dương Thanh mỉm cười, lắc đầu: “Anh có thể làm sao được?”

Biết Tần Thanh Tâm đang lo lắng, Dương Thanh mỉm cười dang tay ra rồi quay một vòng, ý bảo mình không sao.


Lúc này Tần Thanh Tâm mới yên tâm.


Một đêm yên bình trôi qua, rạng sáng hôm sau, Dương Thanh đưa Tiêu Tiêu và Tần Thanh Tâm đi rồi mới tới tập đoàn Nhạn Thanh.


Nhờ có hội võ nên tin Dương Thanh trở thành người đứng đầu của hai tỉnh đã sớm lan khắp Giang Bình và Nam Dương rồi.



Rất nhiều doanh nghiệp gia tộc nghe danh mà đến, muốn hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh.


Tần Y là tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh nên cũng bận tối tăm mặt mũi, sớm ra đã tới công ty rồi.


“Chủ tịch, trong hai ngày qua, số người muốn hợp tác với công ty đã tăng vọt, nếu cứ theo đà này, cuối năm nay, thành tích của chi nhánh Giang Hải sẽ chiếm 20% trên tổng số của tập đoàn”.


Tần Y bước vào văn phòng của Dương Thanh, nghiêm túc nói: “Nhưng vì đặc thù khu vực nên chi nhánh Giang Hải không thể đồng ý hợp tác hết được”.


Dương Thanh hiểu ý Tần Y, nói đúng ra, bây giờ quy mô của chi nhánh Giang Hải vẫn quá nhỏ, không thể hợp tác với tất cả các doanh nghiệp.


Ví dụ, mỗi ngày một xưởng may chỉ sản xuất được tối đa 10000 bộ quần áo, nhưng nếu hợp tác với tất cả các doanh nghiệp thì số lượng mà đối phương yêu cầu sẽ hơn con số đó rất nhiều.


Đây vốn là nhiệm vụ bất khả thi.


Nhưng nếu bỏ qua những lời mời hợp tác này thì lại hơi tiếc.


“Chắc em có cách rồi nhỉ?”

Dương Thanh hỏi.


Tần Y gật đầu, trầm giọng nói: “Anh rể, em biết bây giờ anh đang gặp khó khăn, tuy anh là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh nhưng thật ra, một số người trong gia tộc Vũ Văn cũng có cổ phần của tập đoàn”.


“Nếu anh muốn nắm giữ cả tập đoàn Nhạn Thanh thì phải dùng những chiêu khác thường, bằng không sẽ rất khó khăn”.


“Đợt hợp tác này là cơ hội của chúng ta, sao chúng ta không sáng lập thêm một công ty rồi phát triển nó lớn mạnh hơn nhân dịp có nhiều lời mời hợp tác thế này?”

“Em nghĩ anh hoàn toàn có thể tạo ra tập đoàn Nhạn Thanh thứ hai trong quá trình chậm rãi nắm giữ tập đoàn Nhạn Thanh!”

Sau khi Tần Y nói xong, Dương Thanh lắc đầu: “Chắc chắn anh sẽ nắm giữ được tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng anh không hứng thú với chuyện tạo ra tập đoàn Nhạn Thanh thứ hai cho lắm!”

Nếu tập đoàn Nhạn Thanh không phải thứ duy nhất mà mẹ anh để lại, Dương Thanh quan tâm tới sống chết của một doanh nghiệp làm gì?


Chí hướng của anh vốn không ở đây!

Quyền lực và tài sản của anh bây giờ đã là những con số khiến người ta phải nhìn trân trối!

Nếu anh muốn dùng thủ đoạn thật, tập đoàn Nhạn Thanh đã về tay anh từ lâu rồi.


Nhưng anh muốn một tập đoàn Nhạn Thanh sạch sẽ, không có bất kỳ vết nhơ nào.


Anh sẽ bắt gia tộc Vũ Văn liếm sạch những vết nhơ mà họ đã gây nên!

“Nhưng…”

Tần Y chưa nói hết câu thì đã bị Dương Thanh ngắt lời: “Em đừng nghĩ đến ân oán giữa anh và gia tộc Vũ Văn nữa, cứ giải quyết công việc như bình thường, nên làm thế nào thì làm thế ấy thôi.
Em chỉ cần nhớ, cuối cùng tập đoàn Nhạn Thanh vẫn sẽ về tay anh”.


Nghe thấy thế, Tần Y sững sờ một lúc lâu rồi mới sực hiểu.


Cô ta rất tin tưởng Dương Thanh, tập đoàn Nhạn Thanh vốn là của anh, ai có thể cướp nó đi chứ?

“Anh rể, em biết mình phải làm thế nào rồi!”

Tần Y mỉm cười.


“Nếu biết rồi thì em đi làm việc đi!”

Dương Thanh cười nói.



Tần Y ra tới cửa, bỗng nhớ đến chuyện gì đó, bèn dừng chân rồi nói: “Anh rể, mười giờ sáng nay, một buổi đấu giá sẽ diễn ra ở tòa nhà Long Đằng, họ có rao bán một miếng đất nằm cạnh trang viên Hoa Hồng đấy”.


Trang viên Hoa Hồng là khu biệt thự cao cấp nhất Giang Hải, là sản nghiệp của tập đoàn Nhạn Thanh.


Hồi trước, Dương Thanh đã định mua hết mấy miếng đất quanh trang viên Hoa Hồng, nhưng lại bị người ta từ chối với lý do sắp xây quảng trường.


Không ngờ bây giờ miếng đất đó lại được đưa ra đấu giá.


Bây giờ phần lớn người quyền thế ở Giang Hải đã chuyển đến trang viên Hoa Hồng, giá trị của miếng đất đó cũng tăng theo.


“Chúng ta phải lấy được miếng đất đó!”

Dương Thanh nói.



.


Bình luận

Truyện đang đọc