CHIẾN THẦN Ở RỂ



Sắc mặt của Lâm Thiên Trạch rất khó coi.
Cùng là chủ của một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, Vũ Văn Cao Dương lại dám uy hiếp ông ta.


Trước đó, tuy Diệp Mạn và ông ta cũng đấu khẩu đòi khai chiến nhưng hai bên đều ở thế cân bằng, chưa từng thực sự khai chiến.


Vũ Văn Cao Dương vừa mở miệng đã nói muốn trợ giúp nhà họ Diệp tiêu diệt nhà họ Lâm, khiến Lâm Thiên Trạch cực kỳ giận dữ.


“Vũ Văn Cao Dương, ông tưởng tôi là đồ vô dụng sao? Đòi diệt nhà họ Lâm, gia tộc Vũ Văn đủ tư cách à?”

Lâm Thiên Trạch hung dữ nói.


Vũ Văn Cao Dương chưa kịp đáp lại, Diệp Mạn đã lên tiếng: “Nếu nhà họ Lâm không chịu cút khỏi nhà họ Diệp, tôi không ngại bắt tay với ông chủ Vũ Văn biến tám gia tộc đứng đầu Yến Đô thành bảy gia tộc!”

Uy hiếp!

Uy hiếp trắng trợn!

Vũ Văn Cao Dương đã làm chủ gia tộc Vũ Văn nhiều năm, nhưng Diệp Mạn mới chỉ đảm nhiệm từ ngày hôm qua, lại còn là một người phụ nữ.


Nhà họ Lâm muốn liên thủ với nhà họ Tôn tới đây chèn ép cũng bởi vì xem thường Diệp Mạn, tưởng có thể buộc nhà họ Diệp phải thỏa hiệp.


Nhưng hiện giờ, Vũ Văn Cao Dương ngang nhiên trợ giúp nhà họ Diệp, tuyên bố muốn diệt nhà họ Lâm.
Từ sau khi gia tộc Vũ Văn ra mặt, Tôn Húc chỉ im lặng.


Lâm Thiên Trạch bỗng có cảm giác, đâm lao phải theo lao.


Nếu Tôn Húc chịu đứng ra trợ giúp, ông ta còn có can đảm đối đầu gia tộc Vũ Văn và nhà họ Diệp.
Thế nhưng Tôn Húc không chịu, vẻ mặt tràn đầy do dự.



“Dù là bố cậu Vũ Văn Châu đứng trước mặt tôi cũng phải nể mặt vài phần.
Vậy mà cậu dám uy hiếp nhà họ Lâm ngay trước mặt tôi? Cậu tưởng nhà họ Lâm dễ bắt nạt lắm sao?”

Đúng lúc này, Lâm Báo chống gậy đi tới, giận dữ quát.


Vũ Văn Cao Dương cười nhạt một tiếng: “Thì ra chú Lâm cũng tới à? Thất lễ rồi!”

Tuy ông ta nói xin lỗi nhưng vẻ mặt không hề có ý thành khẩn xin lỗi.


Nụ cười còn ẩn chứa sự trêu tức.


Lâm Báo tức giận toàn thân run lên.
Vũ Văn Cao Dương còn nói thêm: “Không khéo rồi chú Lâm.
Lúc bố tôi nhường lại vị trí chủ gia tộc đã nói, sau này tôi không cần phải nhìn sắc mặt bất kỳ ai.
Hôm nay tôi không muốn nể mặt chú Lâm”.


Nghe vậy, Lâm Báo trợn trừng mắt nhìn chằm chằm Vũ Văn Cao Dương, dữ tợn nói: “Ranh con, hôm nay cậu quyết tâm muốn đối đầu với nhà họ Lâm phải không?”

“Không phải tôi muốn đối đầu với nhà họ Lâm, mà các người muốn đối đầu với tôi.
Từ hôm nay trở đi, nhà họ Diệp sẽ là đồng minh của gia tộc Vũ Văn, kẻ nào dám ra tay với nhà họ Diệp, đừng trách gia tộc Vũ Văn không khách sáo”.


Vũ Văn Cao Dương vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, ai không biết còn tưởng ông ta đang nói giỡn.


Cuối cùng Lâm Báo cũng hiểu, hôm nay rất khó động vào nhà họ Diệp.


Nhà họ Lâm đã chủ động khiêu khích nhà họ Diệp, chỉ sợ đã bị ghi thù.
Nếu nhà họ Tôn định khoanh tay đứng nhìn, sớm muộn gì hai nhà Diệp và Vũ Văn cũng sẽ hợp sức đối phó nhà họ Lâm.


Lâm Thiên Trạch cũng hiểu được điều này, bỗng nhìn sang Tôn Húc.


Ở đây đều là chủ của các gia tộc lớn, ai cũng rất khôn khéo.
Tôn Húc cũng đang phân tích thiệt hơn nếu liên thủ với nhà họ Lâm.


“Anh Tôn, nghe nói lúc nhà họ Tôn mở thị trường ở nước ngoài gặp phải chút rắc rối?”

Lâm Thiên Trạch bỗng nhiên lên tiếng: “Anh Tôn cũng biết, nhà họ Lâm chúng tôi phát triển mạnh mảng giải trí, có không ít quan hệ ở nước ngoài.
Nếu cần anh cứ mở miệng, nhà họ Lâm sẽ giúp đỡ hết mình, tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn gia tộc anh em gặp rắc rối”.
Truyện Ngược

Tôn Húc vẫn im lặng, nhưng trong lòng đang mừng rỡ như điên.


Chuyện giúp đỡ nhà họ Tôn mở thị trường ở nước ngoài không hề có trong giao hẹn ban đầu giữa bọn họ.


Ông ta giữ yên lặng lúc Vũ Văn Cao Dương xuất hiện chính là nâng cao giá của mình.


Hai gia tộc lớn liên thủ chỉ có thể là vì lợi ích.


Thị trường nước ngoài của nhà họ Tôn rất kém cỏi, nhưng của nhà họ Lâm lại cực kỳ phát triển.


Nếu nhà họ Lâm chịu giúp đỡ, thực lực tổng hợp của nhà họ Tôn sẽ tăng vọt.


Thế nhưng Tôn Húc không lập tức trả lời Lâm Thiên Trạch, chỉ mỉm cười ẩn ý.



Ông ta biết tình hình hiện giờ có thể đem lại lợi ích lớn hơn nữa, dù sao vẫn còn nhà họ Diệp và gia tộc Vũ Văn.


Lỡ nhà họ Diệp và gia tộc Vũ Văn đưa ra lợi ích lớn hơn thì sao?

Vũ Văn Cao Dương và Diệp Mạn cũng phát hiện ánh mắt của Tôn Húc đảo qua người mình.


Đáng tiếc, cả hai người đều không hề tỏ thái độ gì.


Thậm chí Tôn Húc còn nhìn thấy sự khinh miệt trong mắt Vũ Văn Cao Dương.


Ánh mắt của Diệp Mạn cũng chỉ có sự lạnh lùng.


Hiển nhiên Vũ Văn Cao Dương và Diệp Mạn đều sẽ không đưa ra cái gia lớn hơn.


Vũ Văn Cao Dương biết rõ quan hệ giữa Dương Thanh với nhà họ Diệp.
Đừng nói là diệt hai nhà Tôn, Lâm, Dương Thanh muốn diệt sạch tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng chẳng có gì khó.


Có thể nói, chỉ cần Dương Thanh còn sống, nhà họ Diệp sẽ không sụp đổ.


Tôn Húc còn muốn nâng giá ngay tại đây sao?

Nằm mơ!

“Anh Lâm đã nói vậy, đương nhiên tôi sẽ không làm anh thất vọng”.


Rốt cuộc Tôn Húc cũng đáp lại Lâm Thiên Trạch.


Lâm Thiên Trạch thầm mắng lão cáo già, nỗi bất an trong lòng cũng tan biến.


“Diệp Mạn, bố tôi nể tình ông chủ Diệp nên mới đích thân tới đây phúng viếng.
Bà lại chống đối ông ấy trước mặt mọi người, nếu truyền ra ngoài, bố tôi còn mặt mũi nào nữa?”

Có Tôn Húc trợ giúp, Lâm Thiên Trạch không còn chần chừ, lạnh giọng nói: “Bà nhất định phải công khai xin lỗi!”

“Ngoài ra, con trai tôi Lâm Tùng là con trai trưởng nhà họ Lâm, bị người nhà họ Diệp các người đánh ngất xỉu.

Bà là chủ gia tộc cũng phải công khai xin lỗi nó”.


“Đồng thời phải giao người đánh nó cho nhà họ Lâm xử lý!”

Lâm Thiên Trạch tiếp tục truy cứu hai chuyện này.
Rõ ràng nhà họ Lâm chủ động khiêu khích trước, nhưng ông ta lại nói thành nhà họ Diệp có lỗi.


“Ông đã nhắc tới hai chuyện này, vậy tôi cũng phải tính sổ với ông một lượt!”

Diệp Mạn lạnh lùng nói: “Bố ông sỉ nhục tôi trước mặt bao người, ép tôi gả vào nhà họ Lâm.
Tôi là chủ nhà họ Lâm lại bị sỉ nhục ngay trong nhà, có phải bố ông cũng nên công khai xin lỗi tôi không?”

“Con của ông bị đánh là nó gieo gió gặt báo, đừng nói là bị đánh ngất xỉu, dù có bị giết cũng đáng đời!”

Thái độ của Diệp Mạn rất cứng rắn.
Bà ta là chủ nhà họ Diệp, nếu công khai xin lỗi chẳng phải là nhà họ Diệp cúi đầu trước nhà họ Lâm sao?

Đến lúc đó, không chỉ danh dự của bà ta mà cả danh tiếng của nhà họ Diệp đều bị tổn hại.


“Đúng là ả đàn bà miệng lưỡi khôn lanh.
Chuyện xin lỗi có thể không tính, nhưng hôm nay tôi nhất định phải bắt người đánh con trai tôi đi!”

Lâm Thiên Trạch nheo mắt nói.


“Người do tôi đánh.
Nhưng các người có dám bắt tôi đi không?”

Đúng lúc này, một giọng nói mỉa mai bỗng vang lên.
Ngay sau đó, một bóng người vạm vỡ chậm rãi cất bước đi ra, cười híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Thiên Trạch.



.


Bình luận

Truyện đang đọc