CHIẾN THẦN Ở RỂ



Nghe Dương Thanh nói xong, Tần Thanh Tâm ngơ ngác giơ tay che miệng, cảm động òa khóc.


Lần trước khi anh tỏ tình với cô tại khách sạn Vườn Sao ở Giang Hải, cô đã từ chối.


Nhưng kỳ thực, hôm ấy Tần Thanh Tâm đã bị tình yêu của Dương Thanh cảm động.


Chỉ là lúc đó cô hiểu sự cảm động của mình không phải là tình yêu thực sự.


Nhưng sau này hai người đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, được Dương Thanh giúp đỡ nhiều lần, Tần Thanh Tâm đã rung động với anh.


Cô có thể chắc chắn cả đời này mình chỉ yêu một mình Dương Thanh.


“Đồng ý đi!”

“Đồng ý đi!”

“Đồng ý đi!”



Lúc ấy, mấy nghìn người chen chúc trong sảnh lớn của trung tâm thương mại Vạn Đạt đều đồng thanh reo hò.


Tiếng hò hét vang lên không ngừng như thủy triều cuồn cuộn.


Đến cả những người đứng ngoài trung tâm thương mại cũng có thể nghe thấy.


“Em đồng ý!”

Tần Thanh Tâm bỗng nhiên hét lên thật lớn rồi vội vàng chạy tới trước mặt Dương Thanh.


Tuy nước mắt không ngừng rơi nhưng cô lại mỉm cười hạnh phúc, chủ động giơ tay phải ra.


Giây phút Tần Thanh Tâm nói ra ba chữ kia, Dương Thanh vui mừng phát khóc.
Anh đã chờ đợi ngày này suốt năm năm.


Trong tiếng hoan hô vang dội, anh đeo chiếc nhẫn Sao Hồng trị giá năm trăm triệu lên ngón áp út của Tần Thanh Tâm.


Năm năm trước khi hai người họ làm đám cưới, nhẫn cưới do cô chuẩn bị.
Còn ngày hôm nay, cuối cùng Dương Thanh đã được toại nguyện, tự tay đeo nhẫn cưới mình mua cho cô.


“Bùm!”


Đúng lúc ấy, những quả bóng bay màu hồng xếp thành hình trái tim trên trời chợt tản ra như những vì sao rực rỡ.


Mọi người kích động vỗ tay hoan hô, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.


Đến khi bọn họ bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của đôi nam nữ tỏa sáng nhất hôm nay, Dương Thanh và Tần Thanh Tâm đã đi mất.


Trong xe Audi A8, Tần Thanh Tâm mỉm cười hạnh phúc ngồi trên ghế lái phụ, tay ôm một bó hoa hồng đỏ thắm xếp đủ chín trăm chín mươi chín đóa hoa.


Lúc nãy, khi Dương Thanh tặng giỏ hoa hồng cho ông cụ, Tần Thanh Tâm còn cảm thấy thất vọng.


Đến khi anh đeo nhẫn lên tay cô, nhân viên mang bó hoa khổng lồ này tới tặng cô, hết thảy đều trở nên hoàn hảo.


Thỉnh thoảng Tần Thanh Tâm lại quay sang ngắm nhìn Dương Thanh đang lái xe, thậm chí còn bật cười khanh khách.


“Vợ!”

Dương Thanh đang chăm chú nhìn thẳng về phía trước chợt lên tiếng.


“Sao vậy?”

Tần Thanh Tâm hỏi.


“Hay là đêm nay ở lại đây đi!”

Câu này Dương Thanh đã để trong lòng từ rất lâu, khi sắp tới gần khách sạn mới nói ra.


Khi ấy, anh cảm thấy mặt mình nóng bừng, đỏ như đít khỉ.


Tần Thanh Tâm sửng sốt rồi nhanh chóng đỏ bừng mặt.
Cô đương nhiên hiểu ý của anh là gì.


Trừ một lần duy nhất quan hệ trong mơ hồ vào năm năm trước, hai người chưa từng vượt quá giới hạn.


Hiện giờ Tần Thanh Tâm đã hoàn toàn mở lòng với Dương Thanh, thời điểm tốt nhất để thân mật hơn.


“Hôm nay em rớt dâu!”

Tần Thanh Tâm đang định đồng ý chợt nhớ ra chuyện này, ngượng ngùng nhỏ giọng nói.


“Hả? Rớt dâu? Rớt dâu gì cơ?


Dương Thanh ngơ ngác hỏi lại.


Tần Thanh Tâm cả giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đến tháng rồi!”

Cuối cùng anh cũng hiểu ra, mặt càng đỏ hơn nữa.


“Em muốn ăn gì không? Anh mời!”

Dương Thanh vội chuyển chủ đề, giảm bớt bầu không khí gượng gạo này.


Năm giờ hai người rời khỏi công viên Châu Thành, sau đó tới trung tâm thương mại Vạn Đạt.


Hiện giờ vẫn còn sớm, trời vừa chuyển tối, đúng lúc là giờ ăn tối.


Tần Thanh Tâm chưa kịp trả lời, chuông điện thoại chợt reo lên.


Cô ấn nghe máy, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Chị họ, em đã hẹn một vài người của các gia tộc lớn ở Châu Thành.
Bảy giờ ở nhà hàng Bắc Viên Xuân, không gặp không về đấy!”

Lúc này Tần Thanh Tâm mới nhớ ra, Dương Thanh từng thay cô nhận lời mời cơm của Trịnh Mỹ Linh ở trung tâm triển lãm Châu Thành.


Cô nhìn đồng hồ đeo tay: “Sáu rưỡi rồi sao? Bây giờ chị và anh rể em sẽ qua đó ngay”.


Sau khi cúp máy, Tần Thanh Tâm oán trách Dương Thanh: “Tại anh nhận lời mời cơm của Mỹ Linh.
Bây giờ người ta đặt bàn xong cả rồi, không thể từ chối được”.


Tần Thanh Tâm còn đang định tiếp tục hưởng thụ thế giới hai người với anh.


Dương Thanh cũng đang vô cùng hối hận: “Hay là chúng ta đừng đi nữa!”

“Sao làm thế được? Nhận lời rồi thì bắt buộc phải đi!”

Tần Thanh Tâm là người rất giữ lời hứa, đương nhiên sẽ không nuốt lời.


Hơn nữa Trịnh Mỹ Linh toàn hẹn người của các gia tộc lớn ở Châu Thành tới, có thể mượn cơ hội lần này mở rộng thị trường ở đây cho tập đoàn Tam Hòa.


Hai mươi phút sau, Dương Thanh lái xe tới nhà hàng Bắc Viên Xuân.


Đang trong giờ ăn tối nên bãi đỗ xe của nhà hàng đã có đủ các hãng xe sang trọng.



“Nhà hàng Bắc Viên Xuân là sản nghiệp của nhà họ Tô đúng không?”, Dương Thanh đột nhiên hỏi.


Tần Thanh Tâm khẽ lắc đầu: “Ông chủ thực sự phía sau Bắc Viên Xuân là nhà họ Mục ở tỉnh lỵ.
Có lẽ nơi này cũng giống như nhà hàng Bắc Viên Xuân ở Giang Hải, chỉ giao cho nhà họ Tô quản lý mà thôi”.


Dương Thanh gật đầu nói: “Nhà họ Mục là gia tộc đứng đầu tỉnh lỵ sao?”

“Nhà họ Mục chỉ là một gia tộc bình thường, được xem như gia tộc phụ thuộc của nhà họ Hàn.
Bọn họ lợi dụng tài nguyên nhà họ Hàn cung cấp để làm giàu, nghe nói hàng năm đều phải nộp cho nhà họ Hàn một phần lợi nhuận”, Tần Thanh Tâm đáp.


Dương Thanh rất kinh ngạc, không ngờ một gia tộc đứng đầu tỉnh lỵ nho nhỏ cũng có gia tộc phụ thuộc.


Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào nhà hàng.


Nhân viên lễ tân dẫn bọn họ tới phòng VIP mà Trịnh Mỹ Linh đặt trước.


Bọn họ vừa đi vào đã thấy Trần Anh Hào ngồi ở vị trí chủ tọa, Trịnh Mỹ Linh ngồi bên phải và nhiều người khác.


Đa số đều còn rất trẻ, chỉ khoảng ba mươi tuổi.


Mọi người đã ngồi gần đầy bàn, chỉ duy nhất ghế bên trái Trần Anh Hào còn trống.


Ngoài ra, ở cạnh bàn ăn lớn còn bày một bàn ăn nhỏ giống như phòng ăn dành riêng cho hai người.


“Chị đến rồi à?”

Trịnh Mỹ Linh thấy Tần Thanh Tâm tới, lập tức tươi cười đứng dậy đón tiếp.


Những người còn lại đều kinh ngạc nhìn cô.
Đến cả những cậu chủ nhà giàu như họ cũng rất hiếm khi gặp được cô gái xinh đẹp như vậy.


“Sao đồ vô dụng này cũng tới vậy?”

Trịnh Mỹ Linh biết trước Dương Thanh sẽ đến nhưng vẫn cố ý khiêu khích.


“Nếu em còn nói Dương Thanh như vậy, chị sẽ đi luôn!”, Tần Thanh Tâm bực bội nói.


Kể cả lúc trước cô cũng không ngại đứng ra bênh vực Dương Thanh, huống chi hiện giờ tình cảm vợ chồng giữa hai người đang cực kỳ thắm thiết.


Trịnh Mỹ Linh vội nói: “Chị đừng đi.
Em không nói anh ta nữa là được mà!”

Nghe vậy, Tần Thanh Tâm mới nguôi giận.


“Chị ơi, không phải em muốn đuổi Dương Thanh đâu.
Chỉ là em không biết anh ta cũng tới nên không đặt chỗ.
Chị cũng thấy đó, bây giờ chỉ còn chỗ cho chị thôi”, Trịnh Mỹ Linh tỏ vẻ áy náy.



Sắc mặt Tần Thanh Tâm trở nên lạnh lẽo.
Cô biết rõ ý đồ của Trịnh Mỹ Linh là gì, dứt khoát nói: “Nếu vậy thì thôi, bọn chị đi!”

Dứt lời, cô quay sang ôm tay Dương Thanh: “Chồng ơi, chúng mình đi thôi!”

Hai vợ chồng đang định chuẩn bị rời đi, Trần Anh Hào vội đứng dậy cười nói: “Cô Tần, tôi đã mời tất cả các cậu chủ của gia tộc lớn ở Châu Thành để giúp cô bàn chuyện hợp tác.
Cô cứ bỏ đi như vậy không hay lắm đâu?”

“Cô Tần, chúng tôi vô cùng ngưỡng mộ tài năng của cô, muốn hợp tác với cô.
Bây giờ cô cứ thế bỏ đi thì thật đáng tiếc”.


Bỗng nhiên có người đứng dậy híp mắt nói.


Anh ta nói rất hay, tuy câu chữ bình thường nhưng lại tràn đầy ý tứ uy hiếp.


Bọn họ đều đến để hợp tác với Tần Thanh Tâm.
Nếu cô bỏ đi, sau này đừng hòng làm ăn ở Châu Thành nữa.


Tần Thanh Tâm do dự không biết phải làm sao.


Một bên là chồng mình, một bên là tương lai của cả công ty.
Mặc dù chồng quan trọng hơn nhưng thị trường Châu Thành cũng rất quan trọng với tập đoàn Tam Hòa.


“Cậu Thanh, cậu chỉ là một thằng con rể không hiểu chuyện làm ăn”.


Trần Anh Hào chợt lên tiếng: “Hay là thế này, cậu hãy sang bàn bên cạnh, để cô Tần ngồi bàn này bàn chuyện hợp tác với chúng tôi.
Tôi gọi đồ ăn ngon cho cậu, được không?”

“Anh Hào, sao anh phải khách sáo với đồ ăn hại như anh ta? Mọi người ở đây đều là cậu ấm của các gia tộc lớn nhất Châu Thành.
Cho anh ta ngồi bàn bên cạnh đã đủ nể mặt lắm rồi, sao phải gọi đồ ăn cho nữa?”

Trịnh Mỹ Linh châm chọc nói.


“Đúng đấy anh Hào.
Đây là nhà hàng cao cấp nhất Châu Thành, mỗi món ăn đều có giá trị không nhỏ.
Một thằng nghèo kiết xác như cậu ta ăn nổi sao? Cho cậu ta một cái cốc, tự vào WC hứng nước mà uống đi”.


“Ha ha! Vào WC hứng nước uống cũng không tệ đâu.
Nhưng tôi thấy có thể cho cậu ta thêm một cái đĩa để vào WC lấy đồ ăn luôn, ha ha…”

“Các anh xấu quá, không nên bắt nạt người ta như vậy! Tôi thấy lát nữa cho cậu ta mấy miếng xương chúng ta ăn thừa là được rồi, ha ha…”

Cả căn phòng đều ngập tràn tiếng khiêu khích.
Tần Thanh Tâm giận dữ, toàn thân run lên.


Dương Thanh bắt đầu nghiêm mặt lại: “Các người sỉ nhục tôi, tôi có thể bỏ qua.
Nhưng các người chọc giận vợ tôi thì không được!”

- ---------------------------


.


Bình luận

Truyện đang đọc