CHIẾN THẦN Ở RỂ



Lạc Bân cảm động nói: “Cảm ơn chủ tịch!”
Đối với Lạc Bân, Dương Thanh thật lòng cảm kích.


Trong mấy tháng anh trở về, dù phái ông ta tới chi nhánh Giang Hải của tập đoàn Nhạn Thanh hay tập đoàn Thành Hà của Châu Thành, mạo hiểm tính mạng tới trụ sở chính của tập đoàn Nhạn Thanh, Lạc Bân đều chưa từng oán hận.


Không chỉ vậy, ông ta còn làm rất tốt, Dương Thanh chưa từng phải phiền lòng.


“Được rồi, sau này không cần cung kính với tôi vậy đâu.

Tôi không phải quái vật, còn sợ tôi ăn thịt ông à?”
Dương Thanh cười nói.


Lạc Bân cười ngây ngô một tiếng, thành thật nói: “Tôi biết chủ tịch xem trọng tôi, nhưng tôi vẫn muốn để vợ cậu làm tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh.

Dù thế nào cô ấy cũng là vợ cậu, chịu sự quản lý của tôi không thích hợp cho lắm”.


“Có gì không thích hợp?”
Dương Thanh xụ mặt nói: “Cô ấy là vợ tôi nhưng chưa chắc đã có tài kinh doanh bằng ông”.


“Nếu có ngày cô ấy lập được công lao lớn hơn ông, tôi sẽ không hề do dự để cô ấy thay thế ông”.


“Dù thế nào cô ấy cũng là người mới đến.

Nếu để mọi người trong công ty biết nhờ tôi nên cô ấy mới được làm tổng giảm đốc, ông nghĩ họ sẽ nhìn nhận cô ấy như thế nào?”
Lạc Bân sững sờ, không hề nghĩ tới chuyện này.

Nghe Dương Thanh nói vậy, ông ta mới vỡ lẽ.


Đến lúc đó, người khác không dám công khai nói gì nhưng chắc chắn sẽ chửi bới Tần Thanh Tâm sau lưng cô.


“Tôi hiểu rồi chủ tịch.

Cậu yên tâm, tôi biết nên làm thế nào”, Lạc Bân nghiêm túc nói.



“Được rồi, không nói chuyện này nữa”.


Dương Thanh hỏi: “Làm xong thủ tục của mảnh đất đấu giá thành công hôm qua chưa?”
Lạc Bân vội gật đầu đáp: “Đã hoàn thành thủ tục rồi, tiếp đến là bản thiết kế hoàn chỉnh của Thành Cửu Châu.

Lúc tôi học tiến sĩ, giáo sư của tôi là chuyên gia trong lĩnh vực kiến trúc.

Tôi định hôm nay sẽ tìm bà ấy bàn chuyện xây dựng Thành Cửu Châu”.


“Nếu bà ấy chịu làm, Thành Cửu Châu nhất định sẽ trở thành công trình kiến trúc nổi tiếng đáng để ghi vào sử sách”.


Mỗi lần nhắc tới Thành Cửu Châu, Lạc Bân đều cực kỳ kích động.


Dương Thanh gật đầu: “Nếu có thể mời được giáo sư của ông tới thì không gì tốt hơn”.


Sau một hồi suy tư, anh bỗng nói: “Thế này đi, tôi sẽ đi theo ông đến gặp vị giáo sư ấy”.


Nghe vậy, Lạc Bân mừng rỡ, vội nói: “Nếu cậu có thể đích thân đi gặp giáo sư, nhất định bà ấy sẽ rất vui.

Bởi vì giấc mơ của bà ấy là có thể xây dựng được một tòa thành mang đặc sắc của Chiêu Châu”.


Sau khi bàn bạc kỹ càng với Lạc Bân, Dương Thanh hiểu thêm nhiều về chuyên gia kiến trúc nổi tiếng trong nước này.


Đối phương tên là Đỗ Tĩnh Thù, năm nay bảy mươi tuổi nhưng vẫn kiên trì dạy học ở đại học Yến Đô.


Lạc Bân gọi cho Đỗ Tĩnh Thù trước, hẹn gặp ở đại học Yến Đô.


Mười một rưỡi trưa, Lạc Bân dẫn Dương Thanh tới trường đại học Yến Đô.


“Ông đặt cơm trước chưa?”

Dương Thanh đột nhiên lên tiếng.


Lạc Bân hẹn Đỗ Tĩnh Thù gặp nhau lúc mười hai giờ trưa.

Bởi vì bà ấy rất phản cảm với việc đi trễ nên hai người mới đến đại học Yến Đô sớm hơn nửa tiếng.


Lạc Bân lắc đầu đáp: “Giáo sư Đỗ vô cùng ghét phô trương lãng phí, chỉ dốc lòng nghiên cứu kiến trúc.

Đối với bà ấy, một ngày ba bữa chỉ cần đủ ăn đủ uống là được”.


Dương Thanh cười nói: “Giáo sư Đỗ thật có cá tính”.


Lạc Bân gật đầu: “Hiện giờ có rất ít giáo sư không ham công danh lợi lộc, chỉ một lòng say mê học thuật như vậy”.


Trong lòng Lạc Bân, giáo sư Đỗ là một trong những người ông ta kính trọng nhất.


Đại học Yến Đô rất rộng.

Khi hai người tới được tòa dạy học của ngành kiến trúc vừa kịp mười hai giờ, tiếng chuông tan học cũng reo lên.


Ngay sau đó, một bà cụ đầu tóc bạc trắng mặc một chiếc áo len đan tay màu xám, đeo một cặp kính lão gọng vàng bước ra, tay còn kẹp một cuốn sách.


Cả người tràn đầy hơi thở của tri thức.


“Giáo sư Đỗ!”
Lạc Bân cung kính gọi một tiếng, vội vàng bước tới.


Dường như giáo sư Đỗ rất thận trọng trong giao tiếp, chỉ gật đầu lạnh nhạt đáp: “Tới rồi hả?”
“Giáo sư Đỗ, xin giới thiệu với cô cậu ấy là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, cũng là sếp của em, Dương Thanh”.



Lạc Bân lập tức giới thiệu.


Dương Thanh khẽ mỉm cười bước tới: “Chào giáo sư Đỗ!”
Chỉ một câu chào hỏi đơn giản, không còn gì khác.


Trước khi hai người tới gặp giáo sư Đỗ, Lạc Bân đã nói cho Dương Thanh biết về tính cách của bà ấy.


Nhiều lời sẽ khiến giáo sư Đỗ khó chịu.


Giáo sư Đỗ không hề đáp lại Dương Thanh, chỉ nhàn nhạt nhìn anh một cái, vẻ mặt không vui nói với Lạc Bân: “Cậu dẫn người tới tìm tôi có chuyện gì?”
Lạc Bân sợ giáo sư Đỗ tức giận, vội vàng nói: “Giáo sư còn nhớ Thành Cửu Châu không?”
Nghe thấy Lạc Bân nhắc tới ba chữ này, sắc mặt giáo sư Đỗ hòa hoãn hơn nhiều, ánh mắt phức tạp.


“Đương nhiên còn nhớ! Xây dựng một tòa Thành Cửu Châu là ước mơ cả đời của tôi.

Nhưng có lẽ đời này không có cơ hội”, giáo sư Đỗ cảm thán.


Lạc Bân nói tiếp: “Em nói với chủ tịch về kế hoạch Thành Cửu Châu, cậu ấy rất hài lòng, đã quyết định đầu tư số vốn khổng lồ để xây dựng”.


“Cậu nói thật chứ?”
Giáo sư Đỗ còn đang thất vọng tràn trề lập tức kích động bắt lấy tay Lạc Bân.


Lạc Bân gật đầu đáp: “Thật ạ.

Mới hôm qua chúng em đã mua một mảnh đất rộng trăm mẫu ở ngoại ô phía Nam.

Bây giờ chỉ cần chờ bản vẽ thiết kế Thành Cửu Châu hoàn thành là có thể bắt tay vào xây dựng”.


“Trong vòng ba năm, không chỉ xây một tòa ở Yến Đô mà là chín tòa Thành Cửu Châu ở chín thành phố lớn”.


“Hôm nay chúng em tới đây là muốn mời giáo sư đích thân thiết kế kiến trúc của Thành Cửu Châu”.


Lạc Bân càng nói càng xúc động.


“Được được được, bây giờ chúng ta tới ngoại ô phía Nam luôn đi”.



Giáo sư Đỗ cực kỳ kích động, không thiết ăn uống, muốn đi thẳng tới ngoại ô phía Nam.


“Giáo sư, người là sắt cơm là thép.

Đợi cô ăn trưa xong, chúng ta cùng đi”, Lạc Bân khuyên nhủ.


Nào ngờ giáo sư Đỗ dứt khoát lắc đầu thúc giục: “Đợi lát nữa đi ngang qua quầy ăn vặt mua bừa mấy món ăn là được.

Cứ tới ngoại ô phía Nam xem mảnh đất kia trước đã”.


Rõ ràng giáo sư Đỗ đã đồng ý phụ trách dự án Thành Cửu Châu.


Lạc Bân biết tính cách bà ấy, không thuyết phục nữa mà nói với Dương Thanh: “Chủ tịch, cậu đưa giáo sư lên xe trước, tôi đi mua mấy suất cơm rồi tới sau”.


“Được, ông đi đi!”, Dương Thanh đáp.


Lạc Bân vội vàng chạy tới sạp bánh cuốn gần đó, còn Dương Thanh dẫn giáo sư Đỗ tới bãi đỗ xe.


Khi hai người vừa tới bãi đỗ xe, Lạc Bân đã thở hồng hộc mua xong ba suất bánh cuốn tới.


Nửa tiếng sau, ba người đặt chân tới ngoại ô phía Nam.


Sau khi xuống xe, giáo sư Đỗ kích động nhìn vùng đất rộng lớn trước mắt.


“Các người là ai?”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.


Một người đàn ông trung niên mặc vest đi tới, nhíu mày nói: “Nơi này đã được Vương tộc tiếp quản, các người còn không mau cút đi?”
Cách đó không xa có có một chiếc Rolls – Royce màu đen đỗ lại, xung quanh có tám gã áo đen cao to lực lưỡng.


Khí thế trên người bọn họ đều rất khủng bố, có thể đoán được thân phận của người trong xe vô cùng cao quý.


Dương Thanh nhíu mày: “Đất của Dương Thanh tôi mà Vương tộc cũng dám tiếp quản sao?”
- ---------------------------


Bình luận

Truyện đang đọc