CHIẾN THẦN Ở RỂ



Hiện giờ, Diệp Mạn như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo đến tận xương tủy.


Nhất là khi chạm phải ánh mắt khủng bố của Dương Thanh, bà ta càng run như cầy sấy.


Nhưng nỗi sợ này chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi.


Sau khi lấy lại tinh thần, Diệp Mạn thẹn quá hóa giận.
Lần này tới Giang Hải, bà ta có hai chuyện quan trọng phải làm, một trong số đó là nghĩ cách chia rẽ Dương Thanh và Tần Thanh Tâm.


Nào ngờ bà ta đường đường là đời sau của danh gia vọng tộc ở Yến Đô lại bị một thằng con rơi đáng khinh uy hiếp.


Quan trọng là bà ta còn bị anh hù dọa, đây là một sự sỉ nhục.


“Thằng nhóc ngông cuồng! Đừng nói là cậu, bố cậu là Vũ Văn Cao Dương cũng không dám dọa dẫm tiêu diệt nhà họ Diệp tôi đâu!”

Diệp Mạn tức giận quát lớn: “Hôm nay tôi tìm cậu chỉ để nói cho cậu biết, con gái tôi là cô chủ nhà họ Diệp cao quý, thằng con rơi như cậu không xứng đâu!”

“Tôi đã điều tra toàn bộ về cậu.
Mặc dù gia tộc Vũ Văn đã tặng lại tập đoàn Nhạn Thanh cho cậu nhưng chỉ vậy đã muốn ở bên con gái tôi, cậu vẫn chưa đủ tư cách đâu!”


“Nếu không phải lúc trước có người muốn tìm kẻ hèn mọn nhất để sỉ nhục Thanh Tâm, sao cậu có thể được ở rể nhà họ Tần?”

“Vừa mới kết hôn cậu đã bỏ đi biệt tích, năm năm sau mới trở về.
Từ lúc cậu quay về Giang Hải đến giờ mới được nửa năm”.


“Cậu nói thử xem, trong nửa năm này tình cảm giữa hai đứa có thể sâu đậm đến mức nào?”

Diệp Mạn hùng hổ chất vấn, ngôn ngữ sắc bén, giọng điệu giận dữ.


Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Đúng là tôi biến mất năm năm, nhưng bà có biết tại sao tôi phải bỏ đi không? Bà có biết trong năm năm này tôi đã trải qua những gì không?”

“Còn bà chỉ có ơn sinh thành với Thanh Tâm chứ không hề có ơn dưỡng dục.
Bà có biết hơn hai mươi năm qua, cô ấy làm con nuôi phải chịu bao nhiêu khổ cực không?”

“Bà không hỏi cô ấy có muốn rời xa tôi không mà trực tiếp tìm tôi, bắt tôi rời bỏ cô ấy.
Bà làm vậy có tôn trọng Thanh Tâm không?”

“Bà nói thử xem, bà có tư cách làm mẹ cô ấy không, có tư cách nhúng tay vào chuyện của chúng tôi không?”

Dương Thanh liên tục chất vấn, mỗi câu hỏi đều như nhát búa đập thẳng vào tim Diệp Mạn.


Diệp Mạn ăn nói rất sắc bén, nhưng Dương Thanh còn sắc bén hơn, không hề nể tình thân phận của bà ta.


Nếu không phải vì Tần Thanh Tâm, chỉ với câu nói vừa rồi đã đủ để Dương Thanh cho bà ta chôn xác ở Giang Hải.


“Cậu...
cậu...”

Diệp Mạn chỉ vào Dương Thanh, lắp bắp nói không nên lời.


“Bà mau thu lại sự kiêu ngạo tới từ tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đi.
Trước mặt tôi sự kiêu ngạo của bà chẳng đáng một đồng!”

Dứt lời, Dương Thanh dứt khoát mở cửa xe đi xuống.


Diệp Mạn giận tím mặt, toàn thân run rẩy nhưng không nói nổi lời nào.


“Đứng lại!”

Dương Thanh định rời khỏi, vệ sĩ canh giữ ở cửa xe bỗng nhiên quát lớn một tiếng, cơ thể lóe lên chặn lại trước mặt anh.



“Bà chủ!”

Vệ sĩ nhà họ Diệp nhìn Diệp Mạn đang nổi giận đùng đùng.


Ánh mắt Dương Thanh lạnh dần xuống, quát lớn: “Tránh ra!”

Dứt lời, anh chợt cất bước đi lên.


“Hỗn láo!”

Vệ sĩ nhà họ Diệp rống lên, không đợi Diệp Mạn ra lệnh, ông ta đã tung nắm đấm về phía Dương Thanh.


“Cút!”

Dương Thanh gầm lên một chữ, đồng thời giơ tay ra đỡ.


“Uỳnh!”

Hai nắm đấm va vào nhau, sức mạnh khổng lồ lập tức tỏa ra.
Tiếng va đập trầm đục vang lên.


“Thịch! Thịch! Thịch!”

Vệ sĩ nhà họ Diệp liên tiếp lùi lại bảy tám bước.



Trông thấy Dương Thanh vẫn đứng sừng sững tại chỗ, mặt ông ta biến sắc, gương mặt méo mó vì đau đớn.


“Nếu còn tái phạm, giết không tha!”

Dương Thanh nhìn ông ta như đang nhìn một người chết, cảnh cáo một câu rồi cất bước rời đi.


Diệp Mạn ngồi trong xe cũng sợ ngây người.


Bà ta biết rõ thực lực của vệ sĩ bên cạnh mình vô cùng mạnh mẽ.


Vậy mà hôm nay lại bị Dương Thanh đẩy lùi bảy tám bước chỉ với một đòn.


Còn Dương Thanh như không có việc gì, ung dung bỏ đi.


“Bà chủ!”

Một lúc sau, vệ sĩ mới quay lại nghiêm giọng nói: “Thực lực của cậu ta cực mạnh, tôi kém xa cậu ta!”


.


Bình luận

Truyện đang đọc