CHIẾN THẦN Ở RỂ



Giá khởi điểm là 100 triệu, giờ đã tăng 15 lần, một khi thành công, khoản tiền hoa hồng mà ông ta nhận được sẽ rất khá khẩm.


“Ranh con, chẳng phải cô vừa chê tôi nghèo à? Giờ ai dám tranh với tôi nữa?”

Hoàng Chính ra vẻ bình tĩnh, cười híp mắt.


Diệp Tiêu Điệp cũng cười: “Dù sao chú Chính cũng là người thừa kế của nhà họ Chính, cháu chỉ nói chơi thôi, sao chú nghèo được chứ?”

“Cô có ý gì?”

Hoàng Chính cảm thấy rất không ổn, mỉa mai: “Sao thế? Cô định bỏ cuộc ư? Hay cô đang nhận thua với nhà họ Hoàng thay mặt nhà họ Diệp thế?”

“Chú Chính, chẳng giấu gì chú, đừng nói là một tỷ rưỡi, ngay cả mười triệu cháu cũng không có đâu, cháu nghèo rớt mồng tơi mà!”

“Cháu chỉ nói cho vui thôi, chứ đâu dám tranh miếng đất này với chú Chính chứ?”

“Cháu chỉ là một cô gái yếu đuối, chẳng là gì ở nhà họ Diệp, sao có thể thay mặt nhà họ Diệp được?”

“Nếu chú Chính thực sự muốn phân cao thấp với nhà họ Diệp, chú nên tìm bố cháu thì hơn! Nếu đấu với cháu, chẳng phải chú đang tự hạ thấp thân phận à?”


Diệp Tiêu Điệp cười tươi roi rói, rất đắc ý khi thực hiện được âm mưu.


Lần này Hoàng Chính hoàn toàn ngơ ngác.


Ông ta đến đây để cạnh tranh với Dương Thanh, định mượn buổi đấu giá này để ép anh chịu thua, nhưng Diệp Tiêu Điệp đã đỡ được chiêu này của ông ta.


Còn bẫy ngược lại ông ta nữa!

Nếu chuyện ông ta thua con cháu nhà họ Diệp đến tai gia tộc, hơn nữa đó còn là một đứa con gái, sao ông ta dám ngẩng mặt lên đây?

Hoàng Chung phải quỳ trước đám đông, đã bị đuổi khỏi vị trí người thừa kế rồi.


Do đó có thể thấy nhà họ Hoàng coi trọng thể diện tới mức nào.
Bây giờ ông ta thua một cô gái nhà họ Diệp, sao nhà họ Hoàng có thể tha cho ông ta chứ?

Quan trọng là ông ta vốn không có một tỷ rưỡi.


Nếu không ai tham gia đấu giá nữa, ông ta sẽ rất mất mặt, không có tiền mua đất thì nên làm gì đây?

“Chú Chính, hình như sắc mặt chú hơi khó coi, hay chú ốm rồi?”

Diệp Tiêu Điệp giả vờ kinh ngạc, tựa như một ma nữ tinh quái, sau đó cô ta lắc đầu luôn rồi lẩm bẩm: “Không thể nào, vừa nãy chú Chính vẫn khỏe mà, sao lại ốm nhanh thế chứ?”

“Nếu không ốm, sao sắc mặt chú Chính lại khó coi thế này?”

“Ồ! Chú Chính, hình như sắc mặt chú ngày càng tệ hơn, rốt cuộc chú bị sao thế?”

“À! Cháu hiểu rồi!”

“Chắc chắn chú Chính không trả nổi một tỷ rưỡi, biết mình sắp khiến nhà họ Hoàng mất mặt nên rất sợ đúng không? Chú sợ nhà họ Hoàng sẽ tước mất vị trí người thừa kế của chú trong cơn giận chứ gì?”

Rõ ràng Diệp Tiêu Điệp đang cố ý, Hoàng Chính suýt hộc máu luôn.


Cô biết là được rồi, nói ra làm quái gì thế?


“Thằng nhãi, chẳng phải hồi nãy cậu vênh lắm ư? Sao giờ im re rồi? Có giỏi thì đấu với ông đây này!”

“Tôi trả một tỷ rưỡi, cậu đừng nói với tôi là cậu còn không dám báo giá nhé!”

“Cậu đừng quên tại sao tôi lại mua miếng đất này, một khi tôi giành được nó, tôi sẽ xây nghĩa trang công cộng lớn nhất!”

“Nếu là đàn ông thì đừng núp sau lưng phụ nữ nữa, ra đây đấu giá với tôi đi!”

Hoàng Chính tức giận quát, định chọc tức Dương Thanh.


Chỉ cần Dương Thanh tham gia đấu giá, ông ta sẽ bỏ cuộc!

Nhưng Dương Thanh chỉ cười lạnh: “Ông nên nghĩ cách kiếm một tỷ rưỡi trước đi!”

Anh nói rồi nhìn sang hướng khác.


“Một tỷ rưỡi, lần một!”

“Một tỷ rưỡi, lần hai!”

Người bán đấu giá không quan tâm nhiều, kích động giơ búa lên, chờ được gõ búa vào lần hô cuối cùng.


Rốt cuộc Hoàng Chính cũng nhận ra sự ngu xuẩn của mình, tuy ông ta bộp chộp nhưng không thể phủ nhận, trừ Hoàng Chung ra, ông ta phù hợp với vị trí người thừa kế nhà họ Hoàng nhất.



Nhưng nếu ông ta không trả nổi tiền trong buổi đấu giá này, có lẽ nhà họ Hoàng sẽ thực sự tước mất vị trí người thừa kế của ông ta.


“Một tỷ rưỡi, lần ba! Hoàn tất!”

“Keng!”

Tiếng gõ búa vang lên.


Người bán đấu giá kích động nói: “Chúng ta cùng chúc mừng ông Hoàng Chính đã thành công mua được miếng đất ở bờ Đông sông Lão Long nào!”

Hoàng Chính đờ đẫn ngồi phịch xuống ghế.


Nếu không trả được một tỷ rưỡi, ông ta sẽ thành trò cười cho cả Giang Hải.


Thể diện của ông ta cũng sẽ mất sạch, còn đối với nhà họ Hoàng thì đây đúng là mối nhục nhã!


.


Bình luận

Truyện đang đọc