Diệp Huyền Tần: “Anh có quen Chu Tuấn Bình của công ty dược Nhân Hòa, Chu Tuấn Bình là do nể mặt anh, nên mới đồng ý hợp tác với Nhậm Tiền.”
“Đối với Nhậm Tiền, cơ hội hợp tác với công ty dược Nhân Hòa là thứ bao nhiêu tiền cũng không thể mua được, tặng anh một chút cổ phẩn có đáng là gì.”
Từ Lam Khiết có điều suy nghĩ: “Nói đến cũng chỉ chừng đó, nhưng mà anh sao lại quen biết Chu Tuấn Bình vậy?”
Diệp Huyền Tần: “Anh và Chu Tuấn Bình từng ngồi tù với nhau ấy.”
Phụt!
Ông chú lái taxi quả thật không thể nhịn được nữa, phụt cười thành tiếng.
Thanh niên trẻ tuổi bây giờ, thật là bồng bột quá.
Nào là công ty dược Nhân Hòa nào là Thủy Cung, mấy chuyện này mà các anh chị cũng có thể chém gió được sao?
Ông ta không thể không nghĩ đến cặp đôi trẻ đã đi taxi của ông ta lần trước, còn chém gió nói nhất định phải giành được dự án Tình Yêu Khuynh Thành của nhà họ Thẩm.
Làm người ta cười muốn rụng răng.
Ông chú lái xe taxi này chắc chắn không ngờ được, cặp đôi ngồi xe ông ta lần trước, cũng chính là hai vị này.
Hơn nữa người ta vốn không hề… chém…gió kia mà!
Rất nhanh, hai người đã đến đường Tây Hồ.
Xuống xe, Diệp Huyền Tần nhìn quanh bốn phía, mặt mũi mơ hồ: Xung quanh đây không có khách sạn cũng chẳng có nhà nghỉ nào cả, cô ấy đưa mình đến đây làm gì vậy nhỉ?
Cho đến khi gặp được Trình Hạ Vũ, mới biết cô ấy thuê nhà ở gần gây, Diệp Huyền Tần mới giật mình tỉnh ngộ.
Thì ra Từ Lam Khiết đến ngủ nhờ nhà Trình Hạ Vũ!
Có một bài hát kia hát rất hay: Nước mắt tôi rơi xuống khi biết được sự thật cuối cùng.
Không cần nghĩ cũng biết, tối nay Trình Hạ Vũ và Từ Lam Khiết sẽ ngủ chung một phòng, còn Diệp Huyền Tần thì ở một mình.
Trên thực tế, suốt cả một đêm, Từ Lam Khiết và Trình Hạ Vũ không hề chợp mắt.
Kế hoạch thành lập công ty, khiến cả hai phấn khích đến mức đến nóng cả máu, tăng ca làm thêm giờ để làm hồ sơ thành lập công ty.
Ngày hôm sau!
Trời vừa hửng sáng, Từ Lam Khiết và Trình Hạ Vũ đã vội vã đến công ty.
Họ muốn lập tức thực hiện kế hoạch thành lập công ty đã thảo luận xong tối qua.
Sau khi hai người rời đi, hai tiếng sau Diệp Huyền Tần mới tỉnh dậy.
Nhìn căn nhà trống trải, và phòng bếp lạnh lẽo, Diệp Huyền Tần biết hai người phụ nữ kia còn chưa ăn sáng.
Không sao, Diệp Huyền Tần gọi hai phần bữa sáng từ nhà hàng có sao Michelin, rồi đem đến cho hai người họ.
Sáng sớm liền lên kế hoạch, hành động sớm quyết định hiệu quả làm việc của cả ngày, không thể bỏ qua được.
Khi đến khu dự án Tình Yêu Khuynh Thành, Diệp Huyền Tần đột nhiên nghe thấy có người bên cạnh hét lên: “Có ai không, thằng què ngất xỉu rồi!”
Diệp Huyền Tần theo phản xạ dừng bước, chau mày!
Đối với bác sĩ mà nói, cứu chữa cho người khác là bản năng, không thể ngoảnh mặc làm ngơ.
Anh chạy về phía phát ra tiếng hét.
Một đám công nhân tụ tập lại một chỗ, vừa chạy vừa nói: “Mẹ nó, thằng què chết tiệt này đã ngất xỉu mấy lần rồi.”
“Haiz, trên người có bệnh còn không đến bệnh viện, lại đến công trường làm việc, đây là kiếm tiền đến mức không cần mạng nữa mà.”
“Mẹ nó xui chết đi được, sao lại làm chung một nhóm với hắn chứ, chính vì hắn, mà chậm trễ bao nhiêu việc của chúng ta.”
Một tên quản đốc bụng phệ chen vào giữa đám đông.
Nhìn thấy tên què ngất xỉu dưới đất, tên quản đốc đột nhiên nổi giận hung hăng đá vào chân đối phương một nhát: “Thằng què chết tiệt, tỉnh dậy cho tao!”
Cơn đau dữ dội, khiến tên què tỉnh lại chầm chậm mở mắt ra.
Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, qua một lúc lâu mới hoàn hồn lại.
“A, ông chủ, tối hôm qua tôi ngủ muộn quá, hôm nay buồn ngủ nên ngủ quên mất.”
“Tôi lập tức dậy làm việc đây ạ.”
Hắn ta khó khăn chống đỡ thân thể muốn đứng dậy.
Nhưng mà hắn ta quá suy nhược, vật vã mấy lần vẫn không đứng lên được, chỉ có thể quỳ trên mặt đất thở dốc.
Mà Diệp Vô Mặc nghe thấy giọng nói của “tên què”, lồng ngực đột nhiên nảy lên thình thịch.
Giọng nói này có chút quen thuộc, hình như là thằng bạn biệt danh Chuột Con thời cấp ba.
Nhớ đến một chuyện, Phạm Vân Hà và Chu Quốc Cường có nói với mình, một chân của Chuột Con bị tàn phế rồi, trở thành tên què… chẳng lẽ… sắc mặt Diệp Huyền Tần xám xịt, vội vàng sải bước chạy lên trước.
Tên quản đốc lại đá lên người ‘thằng què’ một nhát, thằng què nặng nề ngã xuống đất: “Thằng què chết tiệt, mẹ nó chứ mày có làm được không?”
“Tao thấy mày là muốn đến chỗ tao để lừa tiền thuốc thang đúng không.”
“Mau cút đi, mày bị đuổi việc. Đừng có chết ở chỗ của tao!”