CHIẾN THẦN PHONG VÂN

Đội trưởng Trương lười để ý đến Lý Khả Diệu, rút đơn phạt ra, xoẹt xoẹt viết lên.

Diệp Huyền Tần đột nhiên mở miệng: “Đội trưởng Trương, tôi cảm thấy lỗi sai không phải do bọn tôi, mà là do chốt phòng cháy chữa cháy!”

Xì!

Đội trưởng Trương lập tức bị Diệp Huyền Tần chọc cười: “Lỗi sai là do chốt phòng cháy chữa cháy? Chốt phòng cháy chữa cháy sai ở đâu rồi?”

Người nhà họ Từ cũng lặng lẽ nở nụ cười.

Câu nói này của Diệp Huyền Tần thực sự là quá mất não rồi.

Truyền ra ngoài sẽ trở thành trò cười cho hàng xóm mất.

Diệp Huyền Tần thuận tay rút trong túi áo ra hai điếu xì gà, lần lượt đưa cho Từ Huy Hoàng và đội trưởng Trương.

Đội trưởng Trương vốn dĩ không chuẩn bị nhận lấy xì gà.

Nhưng khi ông ta liếc mắt nhìn thấy nhãn hiệu nào đó trên điếu xì gà, lập tức sáng mắt, liền ngạc nhiên nhận lấy, cẩn thận nghiên cứu.

Diệp Huyền Tần nói: “Chốt phòng cháy chữa cháy này thiết kế rất không hợp lý, nếu như thật sự xảy ra hỏa hoạn, không hề có bao nhiêu tác dụng.”

“Tôi kiến nghị chuyển lên phía bắc tám mươi mét.”

Đội trưởng Trương chỉ lo nghiên cứu điếu xì gà, không hề nghe thấy lời nói của Diệp Huyền Tần , không hề hồi đáp.

Từ Lam Khiết thất vọng than thở một câu: “Chú Trương, chú vẫn nên nhanh viết đơn phạt đi, đừng làm lỡ gia đình cháu đi ăn cơm.”

Bây giờ Từ Lam Khiết đã bắt đầu giàu có, căn bản không để ý một nghìn tệ.

Đội trưởng Trương lúc này mới cẩn thận từng li từng tí cất điếu xì gà, mà sau đó lại hướng về phía Diệp Huyền Tần cung kính nghiêm chào một cái.

“Ừm, lời nói của đồng chí này có lý, lỗi sai quả thực là do chốt phòng cháy chữa cháy.”

“Chiều nay tôi sẽ chuyển chốt phòng cháy chữa cháy đi.”

“Đúng rồi Lão Từ, chốt phòng cháy chữa cháy này chuyển đi rồi, chỗ này sẽ trống ra, cho ông làm chỗ đậu xe riêng đó.”

Cái gì?

Cả nhà Từ Lam Khiết nhất thời ngớ người.

Lỗi sai rõ ràng là ở bọn họ, nhưng đội trưởng Trương thế mà lại chấp nhận lỗi sai do “chốt phòng cháy chữa cháy”.

Chỉ bởi vì một câu nói của Diệp Huyền Tần ?

Thậm chí, đội trưởng Trương còn chủ động chỗ trống ra này cho nhà bọn họ làm thành chỗ đậu xe riêng.

Thái độ của ông ta chuyển biến như vậy cũng có phần quá nhanh rồi.

Diệp Huyền Tần cười nhẹ nói: “Bố mẹ, Lam Khiết, lên xe đi.”

“À, được!” Người nhà họ Từ lúc này mới hồi thần, lục tục lên xe rời đi.

Đội trưởng Trương lập tức lấy máy bộ đàm ra: “Bảo vệ cổng xin chú ý, bảo vệ cổng xin chú ý, ngay lập tức cho chiếc PTA 121 đi qua.”

“Sau này, bao gồm cả lần này, bọn họ ra vào không cần phải kiểm tra bất kỳ giấy tờ gì.”

Cất lại máy bộ đàm, ông ta lại lần nữa lôi điếu xì gà ra.

Bởi vì kích động mà hai tay run rẩy.

Điếu xì gà này không phải là điếu xì gà bình thường, mà là loại được cung cấp đặc biệt cho quân đội.

Ngay cả thủ trưởng bình thường cũng tìm không ra.

Người thanh niên này, cho dù không phải làm việc trong quân đội thì chắc chắn cũng quen biết với người trong đó.

Địa vị được tôn sùng biết bao.

“Thật không ngờ đến, nơi nhỏ bé này mà lại còn có đại thần như vậy.”

“Sau này phải thăm hỏi cho tốt nhà họ Từ mới được!”

Lên xe, Từ Huy Hoàng nét mặt hồng hào: “Vấn đề chỗ đậu xe cuối cùng cũng giải quyết được rồi, sau này không cần phải vì đậu xe mà chạy cả cây số nữa rồi.”

Lý Khả Diệu cũng thở phào một hơi: “Quan trọng nhất là tiết kiệm được một nghìn tệ tiền phạt.”

Từ Lam Khiết dở khóc dở cười.

Tư tưởng dân thường của cha mẹ cả đời này cũng không sửa được rồi.

Cô nhắc nhở: “Bố mẹ, chỗ đậu xe và tiền phạt chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là thái độ của chú Trương đối với nhà chúng ta, vì sao lại thay đổi nhanh như vậy được nhỉ?”

Cô vừa nhắc nhở, Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu mới chú ý đến điểm mấu chốt này.

Ánh mắt của bọn họ quét qua quét lại rơi trên người Diệp Huyền Tần .

“Tiểu Diệp, con nói với ba mẹ xem, chuyện này rốt cuộc nhà như thế nào?”

“Sao bố cứ cảm thấy đội trưởng Trương rất sợ con vậy nhỉ?”

Diệp Huyền Tần cười nhẹ: “Bố mẹ, không cần phải kinh ngạc như vậy đâu, đây mới chỉ là một góc nhỏ trong thực lực của con thôi.”

“Sau này, bố mẹ phải từ từ thích ứng với việc cao hơn người khác một bậc, sống cuộc sống được người khác tôn sùng.”

Ngón tay Từ Lam Khiết nhẹ chỉ vào trán Diệp Huyền Tần : “Xem xem anh lại chém gió rồi, không phải chỉ là xử lý một người bảo vệ thôi sao, lại thổi phồng đến mức như vậy.”

Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu cũng chỉ cười một cái.

Đúng vậy, đội trưởng Trương có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là một bảo vệ nhỏ mà thôi, có gì mà ngạc nhiên đến mức như vậy.

Rất nhanh, Diệp Huyền Tần đã lái xe đến khách sạn Thủy Tinh Cung.

Đây là khách sạn có quy cách cao nhất của thành phố giáp biển này, vượt qua năm sao.

“Bố mẹ, xuống xe thôi.” Diệp Huyền Tần nói.

Lý Khả Diệu có hơi căng thẳng: “Tiểu Diệp, không lẽ con muốn mời bố mẹ ăn cơm ở đây đấy chứ.”

“Nghe nói ăn một bữa cơm ở đây phải tốn từ mười vạn trở lên đó.”

Từ Huy Hoàng cũng nói: “Bố cũng nghe nói rồi, khách sạn này theo chế độ hội viên đó.”

“Cho dù có tiền đi chăng nữa, nếu như không phải hội viên hoặc là hội viên giới thiệu thì cũng không thể vào được nhà hàng đâu.”

Từ Lam Khiết vội kéo Diệp Huyền Tần đang muốn xuống xe lại nói: “Đổi nhà hàng khác đổi nhà hàng khác, nơi này căn bản không phải là nơi loại người như chúng ta có thẻ vào đâu.”

Diệp Huyền Tần thản nhiên nói: “Đây là lần đầu tiên anh mời bố mẹ ăn cơm, làm sao có thể đơn giản được chứ.”

“Anh quyết định rồi, chính là nhà hàng này. Xuống xe thôi.”

Người nhà họ Từ ngăn cản không được Diệp Huyền Tần , chỉ có thể xuống xe theo.

Đợi lúc nữa không vào được, mất mặt thì mất mặt thôi, dù sao cũng không bị người quen nhìn thấy.

Nhân tiện, tên nhóc Diệp Huyền Tần này giải quyết được một bảo vệ nho nhỏ, tựa hồ như có hơi huênh hoang rồi,

Vừa hay nhân cơ hội này giết chết nhuệ khí của nó.

Một nhà bọn họ vừa mới bước đến cửa, lại đột nhiên bị ai đó gọi lại.

“Từ Huy Hoàng, Lý Khả Diệu , sao hai người lại đến đây rồi.””

Bình luận

Truyện đang đọc