CHIẾN THẦN PHONG VÂN

Tuy nhiên, ông ta bình tĩnh nói: “Thỏa thuận cờ bạc đó, một là không được viết ra trắng đen, hai là không có bằng chứng hình ảnh. Không có hiệu lực pháp lý. Tôi sẽ không thừa nhận nó.”

Đây là chuẩn bị quang minh chính đại chơi xấu.

Diệp Huyền Tần: “Ai nói không có?”

Sau đó, anh lấy điện thoại ra và phát một đoạn ghi âm.

Nội dung đoạn ghi âm đúng như những gì Diệp Huyền Tần và Từ Hiên Thắng nói về việc cá cược của họ.

Sắc mặt Từ Hiên Thắng nhất thời đỏ bừng, ông ta bị Diệp Huyền Tần nắm thóp rồi.

Từ Đức Lương gấp rút, liền chạy tới giật điện thoại của Diệp Huyền Tần.

Tuy nhiên, Diệp Huyền Tần và cái ghế đẩu lập tức lùi lại một bước, Từ Đức Lương hụt, ngã như chó ăn cứt.

Diệp Huyền Tần liếc Từ Đức Lương, chế nhạo: “Trẻ con!”

“Ông Từ, xem ra ông đang muốn chơi xấu. Một người doanh nhân nếu không có chút liêm chính, nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ông.”

Từ Hiên Thắng không làm gì được Diệp Huyền Tần, đành phải bắt Từ Lam Khiết ra, nói: “Từ Lam Khiết, cho dù tôi cho cô nhà họ Từ, cô dám nhận không?”

Từ Lam Khiết rùng mình vì sốc.

Không thể nào, cô lớn lên trong cái bóng của người ông thứ hai trong gia đình lớn này, cô có một nỗi sợ hãi trời sinh với ông ta.

Làm sao có thể không sợ bị ông ga mắng.

Đang không biết làm sao, Diệp Huyền Tần vỗ vỗ vai Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, vừa rồi không phải em muốn đi vệ sinh sao? Đi đi.”

Từ Lam Khiết gật đầu, biết Diệp Huyền Tần muốn cô tạm thời tránh mặt, anh sẽ giải quyết mọi vấn đề.

Cô nói với Từ Nam Huyên: “Nam Huyên, chị có muốn đi không?”

Từ Nam Huyên lập tức gật đầu: “Ừa, đi, đi.”

Bước tới cửa, Từ Lam Khiết lại nhìn Từ Đức Lương, cười nói: “Từ Đức Lương, anh có muốn phái hai con chó đi theo chúng tôi không?”

Từ Đức Lương: “…”

Đồ khốn!

Tôi bây giờ còn muốn các người chạy đi đâu, sao tôi sẽ cử người theo dõi cô.

Từ Nam Huyên cười nói: “Lam Khiết, không ngờ em lại học được cách làm người ta choáng váng.”

Từ Lam Khiết nghiêm túc nhìn: “Em không dỗi người, em rất nghiêm túc.”

Haha!

Hai người phụ nữ mỉm cười rời đi.

Diệp Huyền Tần khinh thường nói: “Chuyện của đàn ông nên giải quyết theo cách của đàn ông, không nên làm khó phụ nữ, không sợ mất mặt à.”

Từ Hiên Thắng: “Được rồi, giải quyết theo cách của đàn ông.”

“Cậu đừng quên, phía sau chúng tôi có một người thân, là người cầm quyền của thế giới ngầm ở thành phố Giang.”

“Cho dù tôi cho nhà họ Từ ở thành phố Giang, chỉ cần người thân của tôi tức giận, nhà họ Từ ở thành phố Giang sẽ bị tiêu diệt trong phút chốc.”

“Ngay cả dự án Nghĩa An dự án của cậu cũng sẽ phá sản.”

Diệp Huyền Tần: “Thật sao? Vậy tôi phải xem năng lực của người thân các người.”

“Cậu như vậy là đang tìm chết.” Từ Hiên Thắng tức giận nói: “Đức Lương, có điều tra ra người thân nào của chúng ta là người cầm quyền chưa?”

Từ Đức Lương nói: “Tạm thời còn chưa hỏi được.”

“Nhưng không sao. Chúng ta không cần người thân xử lý anh ta, Kha có thể xử lý anh ta.”

Từ Hiên Thắng: “Ừ, gọi Kha lại đây.”

“Hôm nay, tôi muốn anh ấy đứng đi vào và nằm đi ra.”

Từ Đức Lương lập tức bấm điện thoại cho Kha: “Kha, đến phòng bao đi. Tôi không làm khó người phụ nữ của anh nữa, anh không cần từ chức, nhưng anh giúp tôi một chuyện…”

Lúc này, Kha đang tức giận mang theo người phụ nữ mình— Kiều Vy đi về phía phòng bao sang trọng.

Sau khi xác nhận nhà họ Từ ở thành phố Giang không có quan hệ gì với đại ca, anh ấy đang muốn trả thù họ một cách điên cuồng để lấy lại thể diện đã mất.

Vì đi quá nhanh nên khi đến một khúc cua, anh đã vô tình đụng phải hai cô gái.

Hai người này là Từ Nam Huyên và Từ Lam Khiết.”

Bình luận

Truyện đang đọc