CHIẾN THẦN PHONG VÂN

Chương 2207

Nửa đời sau đừng nghĩ rời khỏi nhà tù? Thế thì không bằng bà chết đi cho rôi.

Lúc ở tù không dưới một lần bà muốn chết, ra tù là niềm tin duy nhất giúp bà sống được. Bây giờ bà lại vào ngục, nếu như ngay cả niềm tin này mà cũng không còn nữa, vậy thì làm sao mà bà kiên trì nổi ở trong kia.

Bà vội cầu xin khổ sở: “Anh Hạ, xin anh, đừng bắt tôi mà. Tôi… tôi thực sự không muốn phải ngồi tù nữa đâu.”

Hạ Nhất Hàng: “Bà cầu xin tôi thì có ích gì chứ? Tôi không giúp được bà. Bây giờ người duy nhất có thể giúp được bà chỉ có bà mà thôi.”

Người phụ nữ nọ hiểu ý nên vội nói:

“Được, tôi nói, tôi nói… tôi biết hắn ta, tôi biết.”

Ép người quá mức.

Nếu như không phải Hạ Nhất Hàng đang ở đây, Kẻ cắp rất muốn đánh chết người phụ nữ trung niên này.

Hạ Nhất Hàng: “Kẻ cắp, giờ cậu còn có gì để nói không?”

Kẻ cắp cười ngượng ngùng: “Anh Hạ à, anh nói vậy thì em mới chợt nhớ, đúng là em có biết bà ta.”

“Mấy ngày trước bà ta ăn xin ở trên đường, em thấy đáng thương quá nên mới bố thí cho bà ta ít tiền. Sao vậy, giờ làm việc tốt như Lôi Phong cũng bị trừng trị theo luật à?”

Hạ Nhất Hàng: “Đừng có nói hươu nói vượn nữa. Nói thẳng đi, tại sao cậu lại muốn vu hại cho thời trang Nhất Đóa?”

“Cậu có thù oán với nó hay có người đứng đằng sau sai khiến cậu?”

Kẻ cắp biết, chuyện này không giấu nổi nữa rồi, chỉ có thể thẳng thắn mà thôi.

Hắn ta hỏi lại: “Anh Hạ à, anh có quan hệ bạn bè hay thân thích với Nhất Đóa vậy? Tại sao lại bảo vệ cho bọn họ thế.”

Hạ Nhất Hàng lắc đầu: “Không phải bạn bè mà cũng không thân thích, tôi chỉ làm việc theo luật thôi.”

Kẻ cắp như tỉnh ra: “Hóa ra là vậy. Theo luật thì dễ làm việc hơn nhiều.”

Cái gì mà làm việc theo luật, không phải là vì tình hình kinh tế eo hẹp, không nghĩ ra lý do để tới đòi tiền à, cho nên túm được một nhược điểm như vậy thì tới đây để đòi?

Hắn ta vội vàng lấy một cái thẻ ngân hàng đưa cho Hạ Nhất Hàng: “Anh Hạ, đây là chút lòng thành, của ít lòng nhiều, mong anh nhận giúp.”

Hạ Nhất Hàng liếc mắt nhìn cái thẻ ngân hàng, nụ cười càng trở nên lạnh lùng hơn: “Kẻ cắp, đút lót nhân viên chính phủ thì phải chịu trách nhiệm pháp lý đấy.”

“Trước khi tôi truy cứu cậu tội hối lộ thì nhanh rút cái tay bẩn của cậu về cho tôi.”

Hå?

Kẻ cắp sửng sốt.

Hạ Nhất Hàng đến tìm mình không phải là vì muốn đòi tiền sao?

Vì sao hắn ta lại muốn túm chặt lấy chút chuyện nhỏ nhặt này không tha vậy?

Kẻ cắp có phần không hiểu.

Hạ Nhất Hàng: “Kẻ cắp, có lẽ có người đứng sau lưng sai khiến cậu làm những chuyện này phải không. Nói đi, rốt cuộc là ai bảo cậu làm như vậy!”

Vẻ mặt Kẻ cắp dần trở nên âm trầm: “Anh Hạ, anh nói anh không quen biết người của Nhất Đóa thì em khó mà tin nổi. Anh nhất định vì Nhất Đóa mà ra mặt vậy sao. Anh ra giá đi, chỉ cần em có thể làm được, chắc chắn em sẽ bỏ ra.”

Hạ Nhất Hàng nghiêm mặt, nói: “Tôi lặp lại lần nữa, tôi làm việc theo pháp luật. Nếu hôm nay cậu không khai hung thủ đứng phía sau sai khiến, chỉ sợ cậu không thể qua được cửa ải này.”

Kẻ cắp hít một hơi dài: “Anh Hạ, anh phải biết. Nếu kinh động đến người đứng đằng sau tôi thì chỉ e anh không chịu nổi đâu.”

Trong lòng Hạ Nhất Hàng bất giác thấy buồn cười.

Không nói tới chuyện sau lưng anh ta là Thần Soái, chỉ một tên côn đồ như hắn mà cũng dám uy hiếp mình đấy à, không có cửa đâu. Đường đường là cảnh sát trưởng một khu, là khắc tinh của côn đồ đấy.

Hạ Nhất Hàng: “Nói đi, rốt cuộc người đứng sau lưng cậu là ai. Nếu cậu không phối hợp, tôi cam đoan tất cả những người có liên quan tới cậu, bao gồm người nhà đều sẽ chịu liên lụy. Hơn nữa trước khi cậu nói rõ mọi chuyện, chắc chắn họ không thể ra khỏi nhà tù.”

Kẻ cắp liếc nhìn vẻ mặt Hạ Nhất Hàng, nghiêm túc mà nặng nề, rõ ràng không phải anh ta đang nói đùa.

Trong lòng Kẻ cắp bỗng cảm thấy nguy hiểm.

Hắn ta hít một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng: “Được, tôi có thể nói cho anh biết, nhưng nhất định anh phải bảo đảm, sau khi tôi nói rõ chân tướng, anh không được làm khó dễ tay chân của tôi, càng không được tiết lộ ra ngoài là do tôi khai báo.”

Bình luận

Truyện đang đọc