Chương 2260: Không nghi kị lời nói của trẻ em
“Hỏng bét rồi, chú Thần Soái nói đây là bí mật giữa hai người chúng cháu. Chú ấy dặn không được nói với người ngoài. Không biết chú Thần Soái có trách cháu không”
Tất cả dân làng đều nhao nhao nghị luận.
“Cô gái nhỏ này, đúng là nói dối không biết chớp mắt mà. Thật là nói chuyện viển vông quá đi”
“Đầu tiên chưa kể đến Thần Soái quyền cao chức trọng, anh ấy không thể đến thôn làng của chúng ta được. Cho dù có đến làng của chúng ta thì chắc chắn sẽ khua chiêng gióng trống, làm sao chúng ta không phát hiện ra được chứ”
“Tôi nghĩ rằng cô gái nhỏ này đã nằm mơ thấy Thần Soái rồi”
Mẹ của bé gái nhìn người dân làng với vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi đã không dạy dỗ con của tôi được tử tế khiến nó nói hươu nói vượn.
Sau khi trở về, tôi sẽ dạy dỗ nó cho tố “Được rồi, mọi người về đi. Sắc trời cũng không còn sớm nữa”
Đám đông đang chuẩn bị rời đi.
Bé gái bất mãn lầu bầu nói: “Cháu nói thật, sao không ai tin cháu chứ?”
“Đợi đã”
Đột nhiên trưởng thôn Đông Ngụy là Đông Ngụy Kiến lên tiếng.
Dân làng nghe vậy thì lần lượt dừng lại, tò mò nhìn thôn trưởng: “Thôn trưởng, có chuyện gì sao?”
Đông Ngụy Kiến hít một hơi thật sâu và nói: “Tôi nghĩ những gì cô bé nói có thể là sự thật và tính xác thực là cực kỳ cao”
Đám đông phá lên cười khanh khách.
“Thôn trưởng à, cô bé vẫn còn nhỏ và khả năng nhận thức kém nên có thể bỏ qua”
“Còn ông đã lớn tuổi như vậy rồi tại sao còn không có năng lực.
phân biệt đúng sai chứ?”
Thôn trưởng nói: “Mọi người nghe tôi nói hết đã”
“Thứ nhất, vị cường giả kia rất giống với chân dung của Thần Soái trong bức tranh trên tường của chúng ta. Quả thực là giống như khuôn đúc. Diện mạo giống nhau thì có thể không nhắc đến nhưng khí chất của họ cũng giống y như nhau. Trên đời này làm gì có hai người giống hệt nhau như vậy chứ?”
“Thứ hai… Ai da, các người còn nhớ hiện tượng kỳ lạ xảy ra sau khi chúng ta tỉnh lại vào ba ngày trước không?”
Dân làng đều gật gù bàn tán.
“Tất nhiên chúng tôi còn nhớ rõ rồi. Vào ba ngày trước, khi tôi thức dậy thì thấy rất nhiều người dân trong làng đã bị thương mà không hiểu tại sao cả. Giống như rất mệt mỏi vậy”
“Rau cải mà chúng ta trồng trong nhà kính đã phát triển rất nhanh chỉ sau một đêm khiến tôi có cảm giác như không phải là chúng phát triển chỉ sau một đêm vậy”
“Ngoài ra, con chó lớn màu vàng của nhà tôi giống y như là chết đói rồi vậy. Nhưng rõ ràng là vào đêm hôm trước tôi đã cho nó ăn đầy đủ rồi mà”
“Thôn trưởng, những chuyện kỳ quái này có liên quan gì đến Thần Soái hay không?”
Thôn trưởng nói: “Nói thật với mọi ngươi, tôi nghi ngờ rằng mấy ngày nay chúng ta đã ngủ một giấc ít nhất là năm sáu ngày. Cho nên con chó kia mới chết đói và rau cải mới phát triển nhanh như vậy”
“Trong khoảng thời gian này, chúng ta đã bị người khác sai khiến làm việc nên trên người mới có rất nhiều vết thương như thế. Và chúng ta hoàn toàn không có ý thức về tất cả những điều này”
“Mãi cho đến khi vị cường giả kia tới, đó cũng chính là Thần Soái.
Lúc đó anh ấy mới giải cứu toàn bộ chúng ta”
Nghe vậy thì sắc mặt của dân làng tái mét.
“Thôn trưởng, ông đã già rồi thì đừng nói đùa với chúng tôi chứ”
“Đúng vậy, không ai có thể ngủ mấy ngày liền cả. Huống chỉ là cả thôn cùng nhau ngủ lâu như vậy”
“Làm sao chúng ta lại không biết bản thân bị thao túng làm việc chứ? Sơ hở này quá lớn, lời nói của ông đơn giản là không có giá Đông Ngụy Kiến cười một cách đau khổ: “Tôi cũng hy vọng lời nói của tôi không phải là sự thật. Nếu tất cả những điều này là sự thật thì…
hai dà”
Đông Ngụy Kiến vô cùng sợ hãi khi nghĩ đến điều đó.
Lúc này đột nhiên bé gái lại lên tiếng nói: “Ông trưởng thôn, ông nói đúng. Mấy ngày nay mọi người đã ngủ vào ban ngày và đi làm vào ban đêm”
“Còn nữa, không biết tại sao mà mọi người không ăn không uống, không nói chuyện, cũng không quan tâm đến chúng cháu. Ngoại trừ công việc thì chính là ngủ.”
“Nếu không có chú Thần Soái đút đồ ăn cho cháu ăn thì cháu đã chết đói rồi?
“Cái gì?”
Lời nói của bé gái giống như một tia sét đánh ngang tai khiến mọi người giật mình hoảng sợ.
Dân làng kinh ngạc nhìn bé gái: “Cô bé à, cháu vừa nói gì vậy? Mấy ngày nay chúng ta đều làm việc vào ban đêm và ban ngày thì ngủ, không ăn không uống gì hay sao?”
Trước phản ứng dữ dội của dân làng thì bé gái đã bị dọa cho sợ hãi nên cô bé run rẩy gật đầu: “Đúng… Đúng. Cháu chưa bao giờ nói dối cả”