Tất cả giấy tờ sao lại ở trong tay Diệp Huyền Tần!
Hay là hạng mục đó là của Diệp Huyền Tần?
Đùa cái gì vậy chứ, Diệp Huyền Tần chỉ là kẻ kém cỏi sao có thể có bản lĩnh triển khai một hạng mục lớn như vậy chứ.
Vậy thì bây giờ chỉ còn một cách để giải thích.
Diệp Huyền Tần làm con dấu giả!
Ý nghĩ này khiến cho Từ Nam Huyên tức giận đập bàn đứng dậy: “Diệp Huyền Tần, anh đủ rồi đó.”
“Tôi biết là anh hâm mộ năng lực của tôi, đố ký với tôi vì tôi có thể lấy được hạng mục lớn nhưng anh cũng không thể làm loạn như vậy chứ.”
“Anh có biết vì bản hợp đồng này mà tôi đã phải tốn công sức mấy ngày mấy đêm không?
“Không những nhu nhược không có bản lĩnh mà lòng dạ còn hẹp hòi không biết là Lam Khiết nhìn trúng anh ở điểm nào nữa.”
Từ Lam Khiết cũng có chút tức giận: “Diệp Huyền Tần, anh cũng biết hợp đồng này quan trọng thế nào đối với Nam Huyên, sao anh có thể làm xằng bậy như vậy? Mau xin lỗi Nam Huyên đi.”
“Nam Huyên, chị yên tâm đi. Em sẽ giúp chị làm lại một bản hợp đồng.”
Thật rõ ràng, Từ Lam Khiết cũng cho rằng Diệp Huyền Tần làm giả mọi thứ.
Bọn họ cũng mới đứng vững ở Thành phố Tân Hải, sức mạnh của Diệp Huyền Tần sao có thể kéo dài đến Thành phố Giang chứ.
Từ Lam Khiết cũng không biết bây giờ Diệp Huyền Tần đã ngấm ngầm thu phục thế giới ngầm ở Thành phố rồi.
Diệp Huyền Tần không còn gì để nói.
Không ngờ ở trong lòng Từ Lam Khiết, bản lĩnh của chồng cô chỉ đến như vậy sao?
Xem ra năng lực anh thể hiện ra trước đây còn chưa đủ lớn.
Từ Nam Huyên nói: “Bỏ đi, tự chị làm được rồi, em đừng lo lắng.”
“Nếu như em thật sự cảm thấy có lỗi với chị thì chia tay với Diệp Huyền Tần đi.”
“Chị đi trước đây, em suy nghĩ cho kỹ đi.”
Từ Nam Huyên trừng mắt nhìn Diệp Huyền Tần, sau đó tức giận rời đi.
Diệp Huyền Tần cẩn thận thu xếp hợp đồng rồi nói: “Lam Khiết, cất hợp đồng đi, hôm nào đưa cho Từ Nam Huyên.”
Từ Lam Khiết thở dài nói: “Anh làm giả giấy tờ, hợp đồng này đã là thứ bỏ đi rồi, cất đi làm gì nữa chứ.”
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng cô vẫn cẩn thận cất hợp đồng đi, ngộ nhỡ Từ Nam Huyên làm một bản hợp đồng mới lại vẫn dùng tới được.
Diệp Huyền Tần cố gắng giải thích: “Lam khiết, đây là con dấu thật…”
Từ Lam Khiết không tin chỉ ậm ừ nói: “Ồ ồ.”
Diệp Huyền Tần không biết nên nói gì nữa.
Bỏ đi, bây giờ nói gì cũng vô dụng, hôm nào đưa cô tới trụ sở dự án, chắc chắn cô sẽ thấy được sự trong sạch của anh.
Diệp Huyền Tần nói sang chuyện khác: “Lam Khiết, bà chị họ này của em từ đâu ra vậy.”
Từ Lam Khiết nói: “Ôi, chuyện này nói ra thì dài dòng lắm.”
“Anh vẫn còn nhớ chứ, trước đây bố em từng nói với anh, ngày xưa nhà họ từ cũng không phải chỉ là một gia tộc nhỏ đúng không?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừ, anh nhớ.”
Lúc trước Từ Huy Hoàng nói với anh, mẹ ông là vợ bé của Từ Hiên Lâm, trong lòng Diệp Huyền Tần vô cùng buồn bực, một người bình thường sao có thể có vợ bé chứ.
Từ Huy Hoàng nói, trước kia nhà họ Từ là một gia tộc lớn, Từ Hiên Lâm từng là con trai của một gia đình giàu có, quyền quý cho nên có thể cưới hai vợ.
Lúc ấy, Diệp Huyền Tần có chút hoài nghi, chuyện cũ của nhà họ Từ không hề đơn giản.
Bây giờ xem ra, quả nhiên là như vậy.
Từ Lam Khiết nói: “Thật ra nhà họ Từ bọn em ở Thành phố Tân chỉ là một chi nhánh của nhà họ Từ ở Thành phố Giang.”
“Nhà họ Từ ở Thành phố Giang chính là một gia tộc quyền quý, danh gia vọng tộc, thuộc một trong bốn gia tộc lớn nhất.”
“Nhà họ Từ ở Thành phố Giang do cụ nội em một tay sáng lập. Ông có hai người con trai là ông nội của em Từ Hiên Lâm và ông hai là Từ Hiên Thắng.”
“Chị họ của em, Từ Nam Huyên là cháu gái của Từ Hiên Thắng.”
“Sau khi cụ nội qua đời, ông hai Từ Hiên Thắng tranh giành tài sản, âm thầm đấu đá trong gia đình.”
“Có điều, ông nội của em tranh giành thất bại chỉ có thể lấy được một mảnh đất ở Thành phố Tân Hải còn Từ Hiên Thắng lấy được toàn bộ nhà họ Từ ở Thành phố Giang.”