Chương 2239: Cút ra ngoài và nhận lấy cái chết đi
Ba người bọn họ đã nhảy lên boong tàu cao mấy mét một cách khác dễ dàng.
Ôi!
Trong khoang thuyền cũ kỹ chợt thổi ra một cơn gió lạnh, mang theo một mùi tanh.
Tuy nhiên, ba người bọn họ cũng không để ý tới sự khác thường này mà nhanh chóng sải bước về phía khoang thuyền.
Trong đình Thiên Lý, chờ đến khi Diệp Huyền Tần biến mất trong tầm mắt, Bao Nghĩa Đình mới nói với thuộc hạ của mình: “Các anh em, đây là cơ hội duy nhất để chúng ta chạy trốn, cho nên chúng ta không thể bỏ qua. “
Có thuộc hạ vội vàng nói: “Lão đại, chúng ta đừng nên chạy trốn. Anh đừng quên mất, lúc này vẫn còn có mấy vị Cường giả đang âm thầm bảo vệ Thần Soái đó.
Bao Nghĩa Đình nói: “Mấy người không cần phải quan tâm đến chuyện này, mấy vị Cường giả kia đã bị Thần Soái điều đi rồi.”
Người thuộc hạ vẫn có chút kiêng kỵ mà nói: “Lão đại, đây chính là Thần Soái đó. Cho dù chúng ta có chạy trốn thì nhất định Thần Soái vẫn sẽ có khả năng bắt được chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta chắc chắn chỉ còn một con đường chết mà thôi”
Bao Nghĩa Đình nhìn chiếc thuyền ma đó, rồi nở một nụ cười lạnh lùng: “Ai chết ai sống, còn chưa chắc chắn đâu. Cho đến nay, tôi chưa từng nhìn thấy người nào còn sống mà lại có thể ra khỏi chiếc thuyền ma đó.”
Hai mặt của mấy người thuộc hạ kia chợt sáng ngời: “Lão đại, chiếc thuyền ma này có uy lực thật lớn đến như vậy sao?”
Bao Nghĩa Đình gật đầu: “Tất nhiên rồi. Thôi nào, tôi sẽ không nói dối mấy người đầu”
Đi thôi.
Mấy người bọn họ nhanh chóng chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi vừa mới đi tới mép đình, bọn họ bỗng nhiên đụng phải thứ gì đó kiên cố rồi bị đánh trả trở về.
Cái gì vậy?
Mấy người bọn họ đều trợn to hai mắt mà nhìn vào khoảng không trống rỗng trước mắt. Không có một cái gì cả.
Mẹ nó, bọn họ thật sự gặp ma rồi.
Mấy người bọn họ lại đứng dậy rồi tiếp tục đi ra ngoài.
Lần này tất cả bọn họ đều bị đụng trúng. Mấy người thuộc hạ dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Bao Nghĩa Đình.
Bao Nghĩa Đình vội vàng nói: “Đừng hoảng hốt, để tôi xem đó là cái gì.
Anh ta cẩn thận đưa tay chạm vào và chỉ thấy một vật lạnh lẽo và vô cùng cứng rắn.
Anh ta đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là thủ đoạn của Thần Soái.
Muốn thoát khỏi thủ đoạn của Thần Soái còn khó hơn lên trời.
Bao Nghĩa Đình cười khổ: “Là chúng ta ngu xuẩn rồi. Sao Thần Soái có thể hoàn toàn không đề phòng chúng ta được chứ? Hiện giờ, chúng ta đã bị mắc kẹt bởi một bức tường không khí và không thể đi ra ngoài.
Mấy thuộc hạ than thở.
Một trong số họ đột nhiên nói: “Lão đại, anh có từng nghĩ tới, nếu thần soái thật sự chân thân trong chiếc thuyền ma này thì có phải cả đời này của chúng ta đều sẽ bị mắc kẹt ở chỗ này hay không? Chúng ta sẽ vì đói mà chết đi sao?”
Vừa dứt lời, cả đám người chợt rơi vào trạng thái yên tĩnh. Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Đúng vậy, đấy chính là vấn đề đáng sợ nhất mà bọn họ phải đối mặt vào lúc này.
Bao Nghĩa Đình nhìn về phía con thuyền ma mà khổ sở cầu xin: “Thần Soái, anh đừng chết. Thần Soái, anh nhất định không được chết.
Bên này, ba người Diệp Huyền Tần, Độc Lang và Sát
Lang đã lên thuyền và đang tiến vào khoang thuyền.
Đầu tiên, bọn họ cùng nhau đi đến phòng của các thủy thủ.
Nơi ở của các thủy thủ trông vừa bẩn thỉu lại lộn xộn, nhưng có thể nhìn thấy một số dấu vết của những người sống gần đây.
Sau đó, bọn họ cẩn thận đi qua khu vực nơi ở của các thủy thủ và tiến vào nhà ăn.
Nhà ăn này cũng không lớn, chỉ có hai chiếc bàn lớn.
Bọn họ cảm thấy ngạc nhiên vì trên hai chiếc bàn này vẫn còn một nửa thức ăn, bánh bao và bát đũa được sắp xếp một cách lộn xộn.
Cảnh tượng này trông cực kỳ giống với lúc các thủy thủ còn chưa ăn cơm xong thì bỗng nhiên gặp phải tình huống khẩn cấp cho nên bọn họ phải vội vàng chạy trốn.
Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?
Bọn họ quan sát chung quanh, cũng không phát hiện dấu vết đánh nhau, cũng như nửa điểm vết máu.
Ba người Diệp Huyền Tần tiếp tục đi về phía trước. Đi qua nhà ăn là đến một cái cửa hướng xuống tầng dưới.
Nhưng cánh cửa này lại bị một cái xích sắt đóng chặt. Dây xích này đối với Diệp Huyền Tần mà nói, chiếc xích sắt này gần như vô dụng. Anh chỉ cần dùng một lực nhỏ của mình là đã có thể trực tiếp phá vỡ dây xích sắt này.
Kèn kẹt!
Cánh cửa mở ra, một làn bụi bặm kèm theo một mùi hôi thối đột nhiên nhào tới làm cho Độc Lang sặc sỡ họ vài tiếng.
Dưới tầng là một màn tối đen như mực, đưa tay ra cũng không thấy năm ngón tay. Màn đêm giống như đang lưu động.
May là có một ngọn đuốc ở hai bên cửa. Bọn họ đốt ngọn đuốc đó lên rồi đi xuống cầu thang.
Dưới tầng là một không gian âm u và ẩm ướt. Mùi nấm mốc bốc lên rất gây mũi. Trong không gian rộng lớn đó có bày rất nhiều cái rương lớn, có vẻ như ít nhất cũng phải đến hơn trăm cái.
Độc Lang chợt hét lên: “Đại Hưởng Mã, ông nội của anh đã đến rồi, nhanh chóng cút ra ngoài và nhận lấy cái chết đi.”