Chu Lam nói: “Chuột Con à, bây giờ chúng tôi đang chuyển gạch trên công trường. Nghe nói nhà nghèo không có tiền ăn nên chạy đi bán máu kiếm ăn”.
Mọi người càng cười dữ dội hơn, cảm thấy ưu việt tràn đầy.
Dù không xuất sắc bằng Chu Lam nhưng họ tốt hơn Chuột Con và Diệp Huyền Tần không biết bao nhiêu lần.
Phế vật là phế vật, cả đời chỉ có thể bị bọn họ giẫm dưới chân.
Chu Lam nói: “Các bạn cùng lớp, có thể giúp tôi một việc này không.”
Vương Tiến Cường vội vàng nói: “Không thể từ chối được, cậu nói đi Chu Lam.”
Chu Lam nói: “Giúp tôi chuốc say Diệp Huyền Tần đi.”
Vương Tiến Cường tò mò hỏi: “Ủa, cậu chuốc say cậu ta để làm gì?”
Chu Lam nói: “Tôi có chuyện với Chuột và Diệp Huyền Tần. Tôi muốn trừng phạt cậu ta một chút.”
Vương Tiến Cường tức giận không kiềm được: “Hừm, Diệp Huyền Tần là cái gì mà dám chọc tới Chu Lam của chúng ta.”
“Yên tâm đi, chúng tôi cam đoan sẽ chuốc cho cậu ta say như chết.”
“Các bạn, hay là như vầy, chúng ta mỗi người sẽ kính cậu ta một ly rượu, ước chừng cậu ta chưa uống được một nửa thì đã ngất rồi.”
Các bạn học nhao nhao hưởng ứng “đồng ý”, “tán thành” và “ủng hộ”.
Chu Lam nhe răng cười ác độc.
Kế hoạch bắt đầu vô cùng thuận lợi.
Bắt đầu thuận lợi giống như là thành công được phân nửa vậy, trong mắt cô, Diệp Huyền Tần đã bị kết án tử hình rồi.
Diệp Huyền Tần và Chuột Con là những người đến cuối cùng.
Để lấy lòng Chu Lam, Vương Tiến Cường đã giễu cợt: “Ồ, đây không phải là ông chủ lớn Diệp Huyền Tần sao.”
“Sao cậu không ở nhà ăn bám mà lại ở chỗ này? Ở đây không có gì cho cậu ăn bám hết.”
Mặt Diệp Huyền Tần không chút thay đổi: “Vương Tiến Cường?”
Vương Tiến Cường nói: “Ha ha, không sai, không ngờ cậu vẫn còn nhớ tôi.”
“Tốt lắm.” Diệp Huyền Tần lấy giấy và bút ra viết tên Vương Tiến Cường.
Nét bút này sẽ được thanh toán cuối cùng.
Nhìn thấy hành vi kỳ lạ của Diệp Huyền Tần, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Một lúc sau, một tràng cười phá lên.
Cậu ta lại ngốc nghếch ghi tên lại!
Cậu ta còn tưởng bây giờ là lúc đi học, ghi tên lại rồi gửi cho giáo viên để giáo viên dạy dỗ lại người đó hay sao.
Đúng là quá ngây thơ.
Chu Lam nói: “Được rồi tất cả các bạn học, mời ngồi.”
Mọi người nhao nhao ngồi xuống quanh bàn tròn.
Chuột chạy đến bên Chu Lam nhỏ giọng nói: “Cô nói, chỉ cần tôi tới, cô sẽ từ bỏ việc giành quyền nuôi con.”
“Tôi mang theo thỏa thuận, phiền cô ký tên vào.”
Chu Lam không nhịn được, nói: “Gấp cái gì, họp lớp kết thúc rồi ký tên.”
“Ngồi xuống nhanh đi.”
Chuột Con không có lựa chọn nào khác hơn ngoài việc ngồi xuống bên cạnh Diệp Huyền Tần.
Chu Lam cũng ngồi vào chỗ: “Bồi bàn, rót rượu.”
Người phục vụ vội vàng rót rượu cho mọi người.
Vương Tiến Cường nâng ly và nói: “Chúng ta khó khăn lắm mới có thể gặp mặt nhau như thế này. Tôi đề nghị chúng ta nên cùng nhau uống một ly.”
“Cái ly này phải uống mới có thể thể hiện được tình cảm bạn học hữu nghị của chúng ta.”
Các bạn học đều nhao nhao tán thành: “Đúng lắm, uống.”
Vương Tiến Cường uống một hơi cạn sạch, một giọt rượu cũng không thừa lại.
Những người khác cũng như vậy.
Diệp Huyền Tần tự nhiên cũng uống nó.
Nhưng Chuột Con tỏ vẻ bối rối: “Cái này… các bạn cùng lớp, tôi xin lỗi, hôm nay tôi đã uống thuốc kháng sinh rồi, cho nên tôi không thể uống rượu được.”
“Hay là… Tôi lấy trà thay rượu.”
“Làm sao mà làm được!” Một bạn học tên Lưu Khánh Anh đứng lên khiển trách: “Các bạn học khác đều uống mà chỉ có cậu lại không uống. Đây là không cho mọi người thể diện à.”
Những người khác cũng nhao nhao công kích Chuột Con.
Chuột khó xử, không biết phải làm sao..
Diệp Huyền Tần híp mắt nhìn Lưu Khánh Anh: “Tôi có thể hỏi tên của cậu được không?”
Lưu Khánh Anh nói: “Tôi là Lưu Khánh Anh, sao thế, ngay cả tôi cũng không nhớ?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Tốt lắm.”
Nói xong, anh ta viết tên của Lưu Khánh Anh lên giấy.
Phốc!
Lưu Khánh Anh nở nụ cười: “Tôi nói cậu là cái người đầu óc có vấn đề. Đã năm nào rồi mà còn ghi tên gì.”
“Cậu không phải muốn giao cho giáo viên chủ nhiệm lớp ta chứ? Thực xin lỗi, cô giáo chủ nhiệm lớp, con đã đánh rắm rồi.””