CHIẾN THẦN PHONG VÂN

Chương 2206

Hơn nữa, nghe giọng điệu của anh ta thì hình như không có thiện ý mấy.

Cô gái nọ hơi cảnh giác: “Mấy người là ai, tìm anh Ba có chuyện gì vậy?”

Hạ Nhất Hàng: “Bớt nói nhảm thôi, bảo cô đi gọi hắn thì cứ gọi đi, đừng dài dòng.”

Cô gái gợi cảm hít một hơi dài: “Được, mấy người chờ nhé.”

Cô gái xoay người đi vào khu vực phía sau sòng bạc.

Hạ Nhất Hàng đưa mắt ra hiệu cho một cảnh sát mặc thường phục.

Mấy cảnh sát lập tức hiểu ý ngay, họ gật đầu, chia nhau hòa vào trong đám người, ngăn chặn mấy lối ra, chặn đường thoát của Kẻ cắp.

Không bao lâu sau, cô gái nọ dẫn một người đàn ông có vẻ ngoài tục tăng đi tới.

Đặc điểm lớn nhất của người này chính là hai tay rất dài.

Đúng là Kẻ cắp.

Vẻ mặt hắn ta đằng đằng sát khí, sắc mặt âm trầm.

Mẹ kiếp, có người dám gọi thẳng tên ông ngay ở địa bàn của ông, đúng là chán sống rồi.

“Anh Ba, là người này tìm đấy.” Cô gái gợi cảm nọ chỉ về phía Hạ Nhất Hàng xa xa.

Kẻ cắp nhíu mày, dừng chân lại.

Tại sao lại là hắn?

Một người có thân phận nhạy cảm như Hạ Nhất Hàng lại đi tới nơi này, chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Phí bảo kê của mình không bịt nổi miệng của tên này hay sao?

Không đúng, Hạ Nhất Hàng không phải là người tham lam như vậy.

Mang theo nghi vấn đó, Kẻ cắp đi tới trước mặt Hạ Nhất Hàng, cung kính nói: “Anh Hạ, sao anh đến mà không báo trước, để em tự mình ra nghênh đón anh.”

“Mau vào đi, mời anh vào, chúng ta vào trong tìm chỗ yên tĩnh rồi nói chuyện.”

Hạ Nhất Hàng khoát tay áo rồi nói: “Kẻ cắp, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, không được cho phép vị thành niên và người không có điều kiện kinh tế vào đây, sao cậu lại để cho họ vào.”

Hå?

Kẻ cắp giả vờ hồ đồ: “Vị thành niên? Người không đủ năng lực kinh tế? Ai vậy? Sao em không biết.”

“Em đã dặn cấp dưới không dưới một lần, không được cho phép hai loại người này vào, đáng lẽ họ sẽ không dám chống đối lại lệnh của em mới đúng.”

Vừa nói, Kẻ cắp vừa nhìn xung quanh: “Tiên sư nó, đúng là có vị thành niên. Mấy thằng tay chân này làm ăn kiểu gì vậy, vậy mà cũng không nhìn ra được à?”

“Anh Hạ yên tâm, giờ em sẽ đi đuổi họ ra ngoài hết, cho toàn bộ đi ra hết.” Hạ Nhất Hàng tin tên này mới lạ.

Lần này hắn ta đuổi người ta ra ngoài thì lần sau họ sẽ lại tới chơi, hắn ta vẫn nhiệt tình tiếp đãi như thường.

Xem ra sòng bạc này phải đóng cửa thôi.

Anh ta ngăn Kẻ cắp lại rồi nói: “Hôm nay tôi tới tìm cậu không phải là vì chuyện sòng bạc.”

Hå.

Kẻ cắp thở phào một hơi, không phải đến sòng bạc gây chuyện là được rôi.

Kẻ cắp hỏi: “Anh Hạ tìm em mà không phải vì chuyện sòng bạc thì là vì chuyện gì?”

Hạ Nhất Hàng gọi với ra ngoài cửa: “Vào đi.”

Người phụ nữ trung niên vu khống cho Nhất Đóa đi vào.

Nhìn thấy đối phương, Kẻ cắp nhíu chặt mày.

Cái con mụ khốn khiếp này, sao lại khai ông đây ra, thậm chí còn dẫn Hạ Nhất Hàng đến đây tìm mình.

Mẹ nó chứ, ông đây chọc phải phiền phức lớn rồi.

Đợi xử lý xong chuyện ở đây, chắc chắn ông sẽ không dễ dàng tha cho bà đâu.

Hạ Nhất Hàng hỏi: “Kẻ cắp, cậu biết người này không?”

Kẻ cắp vội lắc đầu: “Không biết, bà ta là ai vậy? Tôi phải biết bà ta sao?”

Hạ Nhất Hàng cười gắn: “Đương nhiên là cậu phải biết người này rồi.” Anh ta nhìn người phụ nữ trung niên nọ: “Bà có biết Kẻ cắp không?”

Bà ta vừa định đáp là “biết”, không ngờ Kẻ cắp lại hung dữ trợn mắt nhìn bà ta, ánh mắt như chất chứa đầy sát ý.

Chỉ một ánh mắt đó cũng đủ khiến người phụ nữ nọ khiếp đảm, bà cảm giác được sự uy hiếp chết chóc vô cùng mãnh liệt.

Bà ta hoảng sợ, lắc đầu liên tục: “Cái đó… tôi… tôi không biết.”

Hạ Nhất Hàng thở dài, tỏ vẻ vô cùng thất vọng: “Được rồi, nếu đã vậy thì bà phải chịu toàn bộ trách nhiệm.” “Về ngồi tù thôi. Hơn nửa đời sau cũng đừng mong ra khỏi.”

Cái gì?

Người phụ nữ nọ sụp đổ trong chớp mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc