Từ Đức Lương nói: “Là thế này ông ơi, cháu vẫn luôn không yên tâm về Từ Nam Huyên cho nên mới sắp xếp hai tai mắt bên cạnh cô ấy.”
“Hai tên đó nói với cháu, khoản chi phí kia cô ấy không hề cầm đi để đàm phán mà lại dùng để kiếm lời riêng.”
“Anh nói linh tinh.” Từ Nam Huyên tức giận: “Từ Đức Lương, anh đừng có mà ngậm máu phun người.”
“Khoản chi phí kia, một đồng tôi cũng không lấy, toàn bộ đều mang đi đàm phán, còn có giấy tờ để kiểm tra…”
Từ Đức Lương lại nói: “Hừ, giấy tờ có thể làm giả.”
“Nếu cô thật sự có lòng đi đàm phán hạng mục đó, vậy thì hẳn là đã làm sẵn một bản hợp đồng rồi.”
“Bây giờ cô có thể lấy hợp đồng đó ra không?”
Từ Nam Huyên bỗng nhiên trở nên căng thẳng, mặt mũi cô ta trở nên đỏ bừng.
Đương nhiên cô ta đã làm sẵn một bản hợp đồng.
Có điều lại bị Diệp Huyền Tần phá hỏng, để lại ở Tập đoàn Diệp Linh rồi.
Nhưng nếu cô ta nói như vậy, bọn họ sẽ tin tưởng sao?
Diệp Huyền Tần đáng chết, hại chết Từ Nam Huyên rồi.
Thấy vẻ mặt khó xử của Từ Nam Huyên, Từ Hiên Thắng bắt đầu ý thức được những lời của Từ Đức Lương e rằng đều là sự thật.
Ông ta tức giận nhìn chằm chằm Từ Nam Huyên: “Nam Huyên, hợp đồng mà cháu làm đâu? Mau lấy ra đi.”
Từ Nam Huyên cố gắng điều chỉnh cảm xúc nói: “Ông ơi, hợp đồng cháu làm đã bị chồng của Từ Lam Khiết phá hỏng mất, bây giờ đang để ở Tập Đoàn Diệp Linh.”
“Nếu ông muốn xem cháu có thể làm lại một bản hợp đồng…”
“Đủ rồi!” Từ Đức Lương giận dữ cắt lời Từ Nam Huyên: “Cô nghĩ chúng tôi là kẻ ngốc sao? Lúc này mà vẫn còn tin cô?”
“Hừ, ngay từ đầu cô đã không hề muốn đi đàm phán hạng mục này, cho mới không làm sẵn một bản hợp đồng.”
Từ Nam Huyên ấm ức chảy nước mắt: “Tôi thật sự đã làm một bản hợp đồng, không được, bây giờ tôi phải đi lấy lại bản hợp đồng bị vứt bỏ ki tới mới được…”
Từ Hiên Thắng đập bàn đứng dậy: “Câm miệng, Từ Nam Huyên, uổng công nhà họ Từ này tin tưởng cháu như vậy, trao cho cô quyền hạn lớn như thế mà cô lại có suy nghĩ muốn kiếm lời riêng.”
“Cháu… Cháu không nghĩ sẽ khiến ông thất vọng sao? Không nghĩ tới sẽ khiến liệt tổ liệt tông nhà họ từ thất vọng sao?”
Đôi mắt Từ Nam Huyên thấm đẫm nước mắt: “Ông ơi, cháu bị oan, thật sự cháu không lừa ông!”
Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra, một người giúp việc đi tới.
“Ông chủ, gia đình nhà Từ Huy Hoàng đã tới.”
Từ Hiên Thắng nói: “Để họ vào đi.”
Từ Nam Huyên vui mừng nói: “Lam Khiết, trước đây cô ấy đã thấy bản hợp đồng cháu làm, cô ấy có thể chứng minh sự trong sạch của cháu.”
Ngay sau đó, cả nhà Từ Huy Hoàng tiến vào.
Vừa mới vào cửa, họ đã thấy không khí ở đây vô cùng kỳ lạ.
Từ Huy Hoàng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, đang định chào hỏi Từ Hiên Thắng thì đột nhiên thấy Từ Nam Huyên xông tới.
Cô ta giữ chặt tay Từ Lam Khiết nói: “Lam Khiết, trước đây chị đã làm một bản hợp đồng hợp tác của hạng mục du lịch Nghĩa Tân, em cũng đã thấy đấy.”
Từ Lam Khiết gật đầu: “Vâng em đã thấy. Xin lỗi chị Nam Huyên, là chồng em không đúng, khiến hợp đồng của chị bị hủy bỏ.”
“Đúng rồi, Diệp Huyền Tần lo ngộ nhỡ bản hợp đồng vẫn còn tác dụng nên đã mang nó tới đây.”
“Thật sao.” Từ Nam Huyên mừng rỡ nói: “Mau đưa nó cho chị.”
Diệp Huyền Tần ngay lập tức lấy bản hợp đồng ra.
Từ Nam Huyên trừng mắt nhìn Diệp Huyền Tần, sau đó nhanh chóng giựt lấy bản hợp đồng: “Ông ơi đây là bản hợp đồng cháu làm.”
Từ Đức Lương vội vàng chạy tới đoạt lấy bản hợp đồng: “Để tôi xem nào.”
Sau khi nhìn một lúc, anh ta khẽ nói: “Đúng là thật sao.”
“Có điều bản hợp đồng này quá đơn giản, không có chút thành ý nào cả.”
“Cô mang một bản hợp đồng không có chút thành ý nào như vậy đi đàm phán với người phụ trách hạng mục, người ta đồng ý hợp tác với cô mới là chuyện lạ.”
“Bản hợp đồng này, chắc hẳn là cô làm cho có lệ để qua mắt ông.”