Chương 2290: Anh quá coi thường chúng tôi rồi
Người lính nhỏ kinh ngạc nhìn Tống Hùng Cường: “Ông là chánh án Tống Hùng Cường của tàn án sao?”
Tống Hùng Cường gật đầu: “Sao cậu lại biết tôi vậy?”
Người lính nhỏ bỗng vung bàn tay lên: “Anh em đâu, chính chủ ở đây rồi. Mau bắt lấy ông ta”
Tống Hùng Cường: “..”
Cái quái gì thế này? Mấy người làm gì mà bắt ông đây chứ?
Đây không phải là phong tỏa đường để bắt ông đây đó chứ?
Ông đây trêu chọc mấy người hay sao mà lại phong tỏa bắt ông đây chứ.
Những người binh lính không thèm thanh minh gì cả, họ cứ thế kéo ông ta xuống xe và đẩy ông ta vào một chiếc xe quân sự ở bên cạnh.
Thậm chí Tống Hùng Cường còn không có cơ hội phản kháng.
Nửa giờ sau…
‘Tống Hoàng Thống chờ đến nỗi mất hết kiên nhẫn.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lẽ ra chú Tống Hùng Cường phải đến đây rồi mới đúng chứ.
Tại sao đến bây giờ ông ta vẫn chưa xuất hiện nhỉ, có phải đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn rồi không?
Anh ta thấp thỏm không yên nên lặng lẽ gửi tin nhắn cho Tống Hùng Cường: “Chú à, sao chú còn chưa tới. Cháu sắp bị đánh chết rồi đó.”
“Ba lăm tỷ, lần này cháu cho chú một ba lăm tỷ. Sự việc vô cùng khẩn cấp, chú mau tới đây cứu cháu đi”
Hành động nhỏ của anh ta đã bị Độc Lang chú ý, Độc Lang giật lấy điện thoại rồi liếc nhìn tin nhắn và cười đầy ẩn ý.
“Ha ha, không ngờ một bác sĩ chủ nhiệm nho nhỏ lại tặng một phong bao lì xì lớn đến ba lăm tỷ. Xem ra anh có không ít mưu mô sát hại tính mạng đó.”
“Anh cũng xứng làm bác sĩ à? Anh chính là một tên cướp chết tiệt giết người không chớp mắt”
Diệp Huyền Tân cũng rất tức giận và anh đã đá cho Tống Hoàng Thống một đá.
Bản thân anh cũng là một thành viên của giới y tế và anh ghét nhất là loại bác sĩ vì tiền mà đánh mất danh dự nhân phẩm của bản thân.
Tống Hoàng Thống bị đá thì cảm thấy đau đến mức không thể thở được.
Anh ta thề trong lòng rằng khi chú của anh ta đến thì nhất định anh †a sẽ dạy cho Diệp Huyền Tân một bài học, ít nhất cũng phải khiến anh mất đi nửa cái mạng thì anh ta mới cam lòng.
Khi anh ta đang nghĩ biện pháp báo thù thì đột nhiên điện thoại di động của anh ta vang lên, là chú Tống Hùng Cường của anh ta.
Tống Hoàng Thống vui mừng khôn xiết. Không còn nghỉ ngờ gì nữa, là chú Tống Hùng Cường đã đến và hỏi địa điểm cụ thể của anh ta đây mà.
Tống Hoàng Thống vội vàng trả lời điện thoại: “Chú, chú tới rồi sao?
Cháu ở phòng bệnh ba lẻ hai, chú mau tới đây đi”
Không ngờ, Tống Hùng Cường ở bên kia điện thoại đang chửi rủa một cách thậm tệ.
“Đồ khốn kiếp, rốt cuộc cháu đã khiêu khích thần thánh phương nào.
rồi vậy hả? Có phải cháu muốn giết chết chú có phải không?”
Tống Hoàng Thống: “..”
Mẹ kiếp, chuyện gì vậy nè. Tại sao chú lại mắng anh ta chứ?
Vừa rồi anh ta thấy không phải như vậy mà.
‘Tống Hoàng Thống vội vàng dò hỏi: “Chú, rốt cuộc chú có chuyện gì vậy? Bây giờ chú đang ở đâu?”
Tống Hùng Cường: “Ở đâu, ở đâu. Chết tiệt, bây giờ chú đang ở trong nhà tù của quân đội, chú bị cháu hại chết rồi”
“Cái gì?”
Trái tim của Tống Hoàng Thống gần như bị rớt ra ngoài: “Nhà tù khu quân sự sao? Chú làm gì mà lại vào nhà tù khu quân sự vậy?”
Tống Hùng Cường chửi rủa: “Cháu tưởng chú muốn vào đây lắm à?
Là chú bị người ta bắt vào đây đó”
“Chú cảnh cáo cháu, cháu đã làm trò bậy bạ gì thì tốt nhất nên nói rõ ngọn ngành ra đi. Nếu cháu dám liên lụy đến chú thì chú sẽ đào hết mồ mả tổ tiên của nhà cháu lên”
Tống Hùng Cường tức giận đến mức quên mất rắng ông ta và Tống Hoàng Thống là người trong gia đình và họ có chung phần mộ tổ tiên.
Tống Hoàng Thống nhận ra có gì đó không ổn nên nhanh chóng phân bua: “Chú à, cháu chưa từng làm chuyện gì bậy bạ cả. Chú kêu cháu tự thú cái gì mà tự thú chứ”
Đáp lại Tống Hoàng Thống là tiếng hét thảm thiết của Tống Hùng Cường.
“Á, đừng đánh, đừng đánh nữa. Tôi biết tôi đã sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi. Hu hu”
“Tôi nói, tôi nói. Tôi sẽ nói tất cả. Tên khốn Tống Hoàng Thống đó.
có thể làm bất cứ điều gì, vì tiền mà nó có thể giết cả bệnh nhân.
Bụp.
Điện thoại bị cắt đứt.
Ừng ực.
Tống Hoàng Thống nuốt nước bọt rồi nhìn Diệp Huyền Tân bằng ánh mắt kinh hoàng.
Lúc này, đám người Diệp Huyền Tân đang nhìn anh ta với vẻ mặt giễu cợt.
Tống Hoàng Thống run rẩy nói: “Mấy người… mấy người là ai, tại sao có thể huy động lực lượng quân đội của tỉnh được chứ?”
Độc Lang: “Quân khu tỉnh hả? Ha ha, anh quá coi thường chúng tôi rồi. Chúng tôi còn có thể huy động lực lượng quân đội của quân khu trung ương nữa kìa”