CHIẾN THẦN PHONG VÂN

Trần Tiến Hà lấy điện thoại di động ra, bấm số của Chu Việt, cuối cùng xác nhận lại lần nữa, đảm bảo rằng không có gì sai sót.

“Chu Việt, sắp xếp xong hết chưa?”

Chu Việt vội vàng trả lời: “Mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi thời cơ thôi.”

“Ngày mai tại buổi họp lớp, tôi sẽ bắt Diệp Huyền Tần quỳ xuống kêu ông nội.”

Trần Tiến Hà bật cười, rất lạnh lùng.

Chu Việt cũng cười gằn một tiếng.

Thật không ngờ rằng, đồ phế vật như Chuột Con cũng có một ngày trở nên hữu ích như vậy!

May mà lúc đó hắn chỉ phế đi một chân của anh ta, chứ không có lấy mạng anh ta!

Sáng sớm hôm sau, Phạm Vân Hà liền gọi điện thoại cho Diệp Huyền Tần.

“Anh Diệp, buổi họp lớp tổ chức ở quán bar Dạ Sắc.”

“Đó là quán bar do Chu Lam vợ cũ của Chuột Con, lấy tiền của Chuột Con mở đấy.”

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừm, tôi sẽ qua đó.”

Phạm Vân Hà nói: “Anh Diệp, hôm nay tôi có chút việc bận, chắc là sẽ qua đó trễ một chút.”

“Có cần tôi đánh tiếng với bạn bè trước không?”

Phạm Vân Hà lo đám bạn học sẽ lấy chuyện Diệp Huyền Tần ‘ngồi tù’ để chế giễu anh.

Diệp Mặc lạnh lùng nói: “Chuyện của tôi, không cần cô nhúng tay vào.”

Phạm Vân Hà vội vàng gật đầu: “Tôi hiểu.”

Cúp điện thoại, Diệp Huyền Tần lại gọi cho Thẩm Hải: “Giúp tôi điều tra quán bar Dạ Sắc, hai tiếng sau, tôi muốn nó hoàn toàn phá sản.”

Thẩm Hải: “Không vấn đề, anh Diệp.”

“Thực ra tôi chỉ cần nửa tiếng đồng hồ là có thể làm xong…”

Diệp Huyền Tần: “Trì hoãn đến hai tiếng sau hãy ra tay.”

“Tôi muốn từ từ giày vò đối phương, như vậy mới khiến đối phương thống khổ, giải bớt nỗi hận trong lòng tôi.”

Mặc dù Thẩm Hải không hiểu ‘đối phương’ mà Diệp Huyền Tần đang nhắc tới là ai, nhưng mà anh ta vẫn sẵn sàng đồng ý.

Diệp Huyền Tần lái xe đến quán bar Dạ Sắc.

Chu Lam, Chu Việt, năm đó các người đoạt đi bao nhiêu thứ từ trên người anh em của tôi, tôi muốn các người phải nôn ra không thiếu một đồng!

Thậm chí, còn nhiều hơn nữa!

Lúc này, bên trong quán bar Dạ Sắc.

Chu Việt từ trên giường đứng dậy, vỗ lên cái mông trần trụi của người đẹp bên cạnh một cái: “Chu Lam, dậy làm việc thôi.”

Người nằm bên cạnh, chính là tình nhân của hắn ta, vợ cũ của Chuột Con, Chu Lam.

Chu Lam uốn éo thân thể như con rắn, vuốt tóc làm dáng: “Anh Việt, người ta đói quá.”

“Anh không cho người ta ăn no, người ta không có sức làm việc.”

Chu Việt cười mắng một tiếng “đồ đĩ điếm”, sau đó giống như hổ đói vồ mồi, bắt đầu mây mưa một trận.

Nửa tiếng sau, cả hai người mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển như bò.

Chu Việt nói: “No rồi chứ, mau gọi điện thoại cho thằng què kia đi.”

Chu Lam: “Anh Việt, anh mau lấy ra đi, anh căng cứng ở bên trong như vậy người ta không thoải mái, gọi điện thoại sẽ bị lộ đó.”

Chu Việt cười rầm lên: “Không, ông đây không lấy ra đấy.”

“Chơi phụ nữ của Chuột Con, nhìn cô gọi điện thoại cho Chuột Con, cảm giác này, chậc chậc…”

Chu Lam trợn tròn mắt: “Anh Việt, anh thật là biết hưởng thụ đấy.”

Cô ta lấy điện thoại di động ra, bấm số của Chuột Con.

Mất một lúc lâu cuộc gọi mới được kết nối.

Chuột Con dửng dưng nói: “Gọi cho tôi làm gì?”

Chu Lam: “Hư… không có … ư ư… không có chuyện thì không thể gọi cho anh sao?”

Chuột Con cau mày: “Cô đang làm gì đó?”

Chu Lam: “A… tôi… ư…. tôi đang ăn mì cay…. ư….”

“Tôi đang ở quán bar Dạ Sắc… chuẩn bị họp lớp… ư… anh… anh mau qua đây… hự hự!”

Chuột Con: “Không đi.”

Quán bar Dạ Sắc là Chu Lam dùng tiền lừa anh ta để mở ra, sao anh ta có thể đến đó?

Chu Lam mắng: “Tên què chết tiệt, anh dám từ chối tôi?”

“Không đến… à… không đến thì thôi… vốn dĩ tôi muốn… a a …. tôi muốn từ bỏ tranh quyền giám hộ Uyển Nhi đó.”

Chuột Con mừng rỡ: “Thật sao? Nếu tôi đồng ý tham gia buổi họp lớp, cô thật sự sẽ từ bỏ quyền giám hộ Uyển Nhi chứ?””

Bình luận

Truyện đang đọc