CHIẾN THẦN PHONG VÂN

Chẳng biết từ lúc nào, bên ngoài quán bar đã bị một nhóm chiến sĩ người trang bị súng ống đầy đủ bao vây quanh rồi.

Mỗi người đều cao lớn rắn rỏi, không giận tự uy, khí thế ngập trời!

Chuột Con nở nụ cười.

Thì ra, anh em của anh ta không chỉ có tiền mà còn quyền khuynh thiên hạ!

Anh ta lên xe.

Trên xe, Uyển Nhi đã tỉnh lại đang ngồi ở trong lồng ngực của Diệp Huyền Tần cùng anh chơi đùa, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khanh khách.

Nhìn thấy Chuột Con, đôi mắt Uyển Nhi sáng lên: “Bố ơi, Uyển Nhi tìm được bố rồi, bố thua rồi.”

Không thể nghi ngờ nữa chắc chắn Diệp Huyền Tần lại lừa gạt Uyển Nhi chuyện “bắt cóc” vừa nãy chỉ là đang chơi trốn tìm.

Chuột Con cũng cười, nụ cười xuất phát từ nội tâm: “Uyển Nhi thật là lợi hại, thắng cả bố.”

Uyển Nhi cười hì hì hôn gò má Diệp Huyền Tần một cái: “Là cha nuôi nói cho Uyển Nhi biết cha đang ở đây, cảm ơn cha nuôi.”

Diệp Huyền Tần vuốt ve đầu Uyển Nhi: “Không cần khách khí.”

“Chuột Con, hả giận rồi?”

Chuột Con vội vàng gật đầu.

Diệp Huyền Tần hạ cửa sổ xe xuống, nhìn chiến sĩ ngoài cửa sổ phất phất tay!

Chiến sĩ hiểu ý, vội vàng dẫn người vọt vào quán bar, không bao lâu bên trong lập tức truyền đến tiếng đánh ném người.

Chuột Con nhỏ giọng nói: “Anh Tần, có thể nhờ anh chăm nom Uyển Nhi mấy ngày không?”

“Tôi định về quê một chuyến, lấy chút thuốc trị chân đau của tôi, mang theo Uyển Nhi theo thì không tiện.”

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừ, không thành vấn đề.”

Trong ánh mắt Chuột Con xuất hiện một tia không muốn: “Uyển Nhi, con đi đến nhà cha nuôi ở mấy ngày có được hay không? Qua một thời gian ngắn nữa bố sẽ trở lại đón con.”

Uyển Nhi vội vàng gật đầu: “Được ạ, vừa nãy bố nuôi nói với con, muốn nhìn Uyển Nhi nhảy múa.”

“Bố nuôi còn nói nhà bố nuôi còn to hơn nhà của ông Lý rất nhiều, lần này nhảy múa cũng không sợ đụng tường.”

Diệp Huyền Tần nói: “Uyển Nhi, bố nuôi và bố của con xuống xe nói chuyện một chút, Uyển Nhi ở trong xe chờ chúng ta một lúc có được hay không?”

Uyển Nhi hiểu chuyện gật đầu: “Dạ. Vậy bố nuôi nhất định phải trở về nhanh một chút.”

Diệp Huyền Tần: “Nào, ngoéo tay, bố nuôi bảo đảm sẽ trở về ngay lập tức.”

Diệp Huyền Tần xuống xe, nhìn Sói Hoang ngoắc ngoắc tay: “Sói Hoang, giao cho cậu một nhiệm vụ, giữ con bé giúp tôi một chút!”

Sói Hoang đầu lớn như bò.

Chỉ huy Tần, anh vẫn là đem tôi trục xuất đến trên chiến trường giết địch đi, chăm con… anh vẫn chưa dạy tôi.

Anh ta nhắm mắt đi vào trong xe, trên mặt mang theo nụ cười rất cứng ngắc: “Bé con, chú hát cho con nghe nha.”

“Cừu con vui vẻ, cừu con xinh đẹp, các người xem tôi có giống sói hay không…”

“Oa…”

“Đừng khóc, đừng khóc…”

Diệp Huyền Tần lấy ra điếu thuốc, đưa cho Chuột Con: “Chuột Con, tôi xem thường cậu.”

Vẻ mặt Chuột Con xấu hổ: “Anh, là do em không có bản lĩnh.”

Diệp Huyền Tần: “Cậu hiểu lầm ý của tôi rồi.”

“Năm đó khi cuộc sống của tôi đang trong lúc… tuyệt vọng nhất, một cô gái đã nói với tôi, sống sót, chính là hi vọng.”

“Bởi vì câu nói này của cô ấy nên mới có tôi của ngày hôm nay. Qua một thời gian ngắn nữa, tôi sẽ kết hôn với cô bé kia.”

“Mà cậu thì sao? Chỉ là một chút ít bệnh thì đã làm ra dáng vẻ chuẩn bị chờ chết?”

Chuột Con mặt đỏ tới mang tai: “Anh Tần, viện trưởng đã nói chuyện tôi bị ung thư nói cho anh rồi sao?”

Diệp Huyền Tần lắc đầu một cái: “Không có, là chính tôi nhìn ra được.”

Chuột Con thở dài: “Anh Tần, hiện tại tế bào ung thư đã khuếch tán toàn thân của tôi rồi, tôi… đã không còn hy vọng.”

Diệp Huyền Tần: “Chỉ cần trong lòng còn ánh sáng thì còn có hy vọng.”

“Tôi để người ta đưa cậu đi một chỗ, chờ cậu từ chỗ đó đi ra, tôi hi vọng có thể nhìn thấy một cậu hoàn toàn mới.”

Chuột Con hiếu kỳ nói: “Nơi nào?”

Diệp Huyền Tần: “Kính Lang.”

“Kính Lang?” Chuột Con cau mày: “Cái tên này lạ lạ làm sao.”

Khi Diệp Huyền Tần bảo Sói Hoang mang Chuột Con đi Kính Lang thì Sói Hoang sợ ngây người.

Kính Lang là nơi nào chứ? Đây chính là nơi nghiên cứu y học cao cấp nhất ở Đại Hạ, chỉ cần lấy ra bất cứ thành quả nghiên cứu bất kỳ nào đều đủ để náo động toàn bộ thế giới.

Nghe nói gần nhất đang nghiên cứu hạng mục cải tạo thân thể.

Có thể đi vào an dưỡng thân thể thì chỉ có nhân vật có cấp bậc thủ trưởng mới được hưởng.

Quan hệ của chỉ huy Tân với Chuột Con này đến tột cùng là có bao nhiêu tốt chứ, vậy mà lại muốn đem anh ta đưa vào ở trong đó.

Sói Hoang dẫn Chuột Con mang đi, Diệp Huyền Tần cũng ôm Uyển Nhi về nhà.”a

Bình luận

Truyện đang đọc