CHIẾN THẦN PHONG VÂN

Từ Huy Hoàng cũng sửng sốt, không hiểu tại sao người nhà họ Từ lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Lý Khả Diệu vội vàng nói: “Từ Huy Hoàng, ông vừa mới tỉnh làm sao mà biết được, nhất định là ông đã lầm”

“Cậu ta chỉ là một kẻ nghèo hèn không có bản lĩnh gì, làm sao có thể cứu mạng ông.

“Viện trưởng, ngài đừng khiêm tốn, chúng ta đều biết sự thật”

“Là Phương Ngạn nhờ ngài giúp đỡ cứu Từ Huy Hoàng ạ”

Lão viện trưởng cau mày: “Tôi đã nói rồi, tôi không có giúp gì cả, chỉ có một mình thầy tôi làm”

“Hơn nữa, Phương Ngạn là ai? Anh †a cũng không có gọi cho tôi: “À đúng rồi, vừa rồi điện thoại có đổ chuông hai lần, nhưng tôi vừa định bắt máy thì bên kia đã tắt máy, không biết có phải là anh ta gọi không”

Đột nhiên Từ Lam Khiết nhận ra điều gì đó, vội vàng gọi cho Phương Ngạn, đồng thời bật loa ngoài lên.

“Phương Ngạn, anh đã liên lạc với viện trưởng chưa?”

Phương Ngạn : “Tôi đã liên lạc rồi, nhưng viện trưởng đang đi công tác nước ngoài, không thể quay về”.

“Tôi sẽ liên lạc một bác sĩ khác cho cô…

Từ Lam Khiết tức giận nói: “Nói dối, anh chính là một tên lừa gạt.

“Rõ ràng hiện tại viện trưởng đang đứng ở trước mặt tôi!”

Phương Ngạn có chút xấu hổ: “Thật sao? Đó có thể là do tôi với ông ấy nói chuyện không rõ ràng”

Từ Linh Nhi: “Cút, còn muốn nói dối tôi! Đồ cặn bã, bại hoại!”

“Sau này đừng có gọi cho tôi.’ Phương Ngạn cũng tức giận: ‘Mẹ kiếp, cô dám mắng lão tử!”

“Cảnh cáo cô, ngày một tháng sau, chúng ta đúng hẹn kết hôn, nếu cô dám đổi ý, tôi sẽ làm cho nhà họ Từ xong đời.”

“Ngoài ra, hãy tránh xa dã nam nhân mà hôm nay cô gặp, nếu không lão tử sẽ tìm người giết anh ta” Cúp điện thoại.

Tại hiện trường một hồi tĩnh mịch.

Bây giờ chân tướng đã rõ.

Phương Ngạn, người mà bọn họ đặt hy vọng, vốn dĩ không để tính mạng của Từ Huy Hoàng trong lòng.

Nhưng Diệp Huyền Tần , người bị họ hắt hủi và sỉ nhục, đã cố gắng hết sức để cứu người……

Tâm trạng một nhà họ Từ vô cùng phức tạp.

Từ Huy Hoàng vẫn chưa hiểu rõ, thanh niên trước mặt là Diệp Huyền Tần : “Thầy, cậu còn chưa ăn cơm…”

“Câm miệng” Lý Khả Diệu hét lớn: “Cậu ta không đủ tư cách làm thầy của ông.

Từ Huy Hoàng mắng: “Bà thì biết cái gì, hôm nay không có cậu ấy thì tôi coi như xong rồi.”

Lý Khả Diệu: “Ông mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, cậu ta chính là Diệp Huyền Tần , chính là người khiến ông tức giận làm bệnh tim tái phát.”

Từ Huy Hoàng sững sờ, nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, hóa đá đứng tại chỗ.

Suýt chút nữa bệnh tim tái phát.

Thầy thế mà thật sự là “con rể tương lai” mà ông ghét nhất.

Tại sao lại có chuyện cẩu huyết như vậy xuất hiện trên người ông chứ!

Bầu không khí hiện tại thật khó xử.

Ngay cả lão viện trưởng cũng cảm thấy xấu hổ thay Từ Huy Hoàng : “Cái kia … Ha hả, không ngờ thầy lại là con rể của ông a”“

“Bình thường nhất định ông học không ít y thuật từ thầy al”

“Tôi nghĩ y thuật của ông hoàn toàn xứng đáng với vị trí chủ nhiệm khoa, ông chuẩn bị một chút, đi nhậm chức a.

Nói xong ông quay người rời đi, không định xen vào việc nhà của người khác.

Từ Huy Hoàng mừng rỡ.

Thật không ngờ mình lại trở thành chủ nhiệm khoa dễ dàng như vậy.

Nhưng nghĩ đến mình ở vị trí này là nhờ Diệp Huyền Tần, phần lớn niềm vui của ông đều biến mất.

Xét cho cùng, trong lòng ông, Phương Ngạn là người con rể lý tưởng.

Lúc này xa xa, hai mẹ con Trần Hạ Lan và Trần Uyên đang đi đến.

Trần Uyên: “Bây giờ Từ Huy Hoàng đang đến thời điểm nguy cấp, cũng không tin nhà họ Từ sẽ không cúi đầu.”

Trần Hạ Lan: “Hừm, con muốn cả nhà họ Từ quỳ xuống như một con chó cầu xin con”

“Đặc biệt là Diệp Huyền Tần, con muốn dẫm nát mặt anh ta”

Cho đến bây giờ, khuôn mặt của cô bị Diệp Huyền Tần đánh vẫn còn hơi đau nhức.

Khi bọn họ đến gần đám người nhà họ Từ, lập tức ngây ngẩn cả người.

Từ Huy Hoàng thực sự đã khỏi bệnh, sắc mặt hồng hào, không giống như bệnh nặng mới khỏi.

“Chuyện này … có chuyện gì xảy ra vậy?”.

Kế hoạch trả thù thất bại.

Hai người thở dài trong lòng, chuẩn bị rời đi.

“Đứng lại” Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Ai cho các người đi.”

Trần Uyên trợn mắt giận dữ nhìn anh: “Câm miệng, ở đây không có chỗ cho cậu nói chuyện.”

Diệp Huyền Tần giễu cợt: “Thật sao? Vậy thì chủ nhiệm Từ có tư cách nói.

“Chủ nhiệm Từ, ông không thể để yên, là bác sĩ không thể bởi vì ân oán cá nhân mà từ chối cứu người, thậm chí ở trước mặt mọi người còn đòi 300 triệu tiên trà nước, ông giữ một cấp dưới như vậy để làm gì? Để gây tai họa cho xã hội?”

Nhất thời Từ Huy Hoàng luẩn quẩn không có nghĩ ra được chuyện gì.

Ông không biết trước đây mẹ con Trần Hạ Lan đã gây nên chuyện gì.

Lý Khả Diệu phản ứng kịp thời: Đây là thời điểm tốt để bọn họ báo thù al Lý Khả Diệu hét vào mặt Từ Huy Hoàng : “Từ Huy Hoàng, mau trục xuất bà ta ra khỏi đây!”

“Trước đó tôi đã dập đầu quỳ lạy bọn họ, nhưng họ không cứu ông, thậm chí bà ta còn đòi chúng ta 300 triệu.”

“Tức chết tôi!”

Từ Huy Hoàng cũng nổi giận: “Còn có chuyện này sao”

“Trần Uyên, bà cút khỏi bệnh viện này cho tôi, bà không có tư cách làm bác sĩ”

Trần Uyên khinh thường nói: “Ha ha, tôi nghĩ ông không chỉ mắc bệnh tim, đầu óc cũng có bệnh”

“Ai cũng biết, tôi là người có hi vọng nhất lên chức chủ nhiệm, về phần ông đừng có nghĩ tới: “Ông còn muốn sa thải tôi sao!

Nằm mơ đi. Chờ xem, chờ tôi lên làm chủ nhiệm, ông sẽ là người đầu tiên tôi sa thải…”

Còn chưa dứt lời, điện thoại của Trần Uyên và Từ Huy Hoàng đồng thời đổ chuông.

Trần Uyên vô thức lấy điện thoại ra xem, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, tay chân run rẩy.

Trong tổ văn phòng, đích thân lão viện trưởng đưa ra thông báo: Từ Huy Hoàng làm chủ nhiệm khoa.

“Không thể, cái này làm sao có thể!” Trần Uyên. cuồng loạn rống lên: “Rõ ràng tôi là người tốt nhất có thể lên làm chủ nhiệm khoa”

“Từ Huy Hoàng, có phải là ông đã hối lộ viện trưởng đúng không?”

“Đồ đê tiện, đồ súc sinh, tôi đợi đến ngày ông thân bại danh liệt!”

Từ Huy Hoàng chế nhạo: “Từ Huy Hoàng tôi khinh thường làm ra loại chuyện đó.”

“Ngược lại, một số người tay chân bẩn thỉu, sợ là đưa không ít tiền cho lãnh đạo a”“

Trần Uyên: “Thối tha, ông không đưa hối lộ, làm sao viện trưởng lại bổ nhiệm ông làm chủ nhiệm khoa?”

Từ Huy Hoàng chưa kịp nói thì Lý Khả Diệu đã dẫn đầu nói: ‘Lần này tôi thực sự là phải cảm ơn bà”

“Cảm ơn bà đã chắp tay nhường lại Diệp Huyền Tần cho chúng tôi.”

“Diệp Huyền Tần có tài y thuật xuất chúng, không chỉ cứu sống Từ Huy Hoàng, cậu ấy thậm chí còn nhận viện trưởng làm học trò của mình”

“Đừng nói đến một chủ nhiệm khoa nho nhỏ, cho dù Huy Hoàng muốn làm phó viện trưởng, viện trưởng cũng phải cho Diệp Huyền Tần mặt mũi: “Ai nói con gái tôi nhặt được giày rách? Là con gái tôi nhặt được bảo bối!”

“Thật tiếc khi một số người không tinh mắt đã không nhận ra bảo vật này!”

Cái… cái gì!

Hai mẹ con Trần Hạ Lan nhìn về phía Diệp Huyền Tần .

Cái thứ phế vật nghèo túng này còn không đào ra được 300 triệu, thật sự đã nhận viện trưởng làm học tròI Cậu ta có loại khả năng này, tại sao trước đây lại không phát hiện!

Chờ đã, nếu lúc cưới không cần 300 triệu, hiện tại bà ta chính là chủ nhiệm khoal Chính bà ta đã hủy đi cơ hội này!

Trần Uyên hối hận xanh cả ruột.

Hôm nay, bà ta thực sự không nên yêu cầu thêm 300 triệu kia, bây giờ tổn thất của bà ta đã gấp mấy lần 300 triệu rồi.

Đợi cho đến khi Diệp Huyền Tần sắp xếp bà ta làm chủ nhiệm khoa, rồi đuổi Diệp Huyền Tần đi cũng được mà.

Trần Hạ Lan vốn đang trâm mặc đột nhiên lên tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc