CHIẾN THẦN PHONG VÂN

Mẹ nó chứ, không ngờ người nhà họ Từ lại còn có quan hệ với đại ca.

Vậy thì sao họ muốn vào còn phải nhờ vả anh ta chứ?

Chỉ với thân phận quen biết với đại ca, bọn họ hoàn toàn có thể vào được.

Ôi, không nhờ nhà họ Từ lại có chỗ dựa lớn như vậy, sau này phải nịnh bợ họ thật tốt mới được.

Anh ta chạy thẳng tới bên ngoài khách sạn.

Khi ra bên ngoài khách sạn, anh ta mới ngạc nhiên phát hiện ra mọi người đều đã tiến vào chỉ có duy nhất nhà họ Từ vẫn đứng ở bên ngoài.

Lúc này, bọn họ ai nấy đều rầu rĩ không vui.

Có đánh chết bọn họ cũng không thể nào ngờ tên kém cỏi như Diệp Huyền Tần lại có thể là đại ca thế giới ngầm Thành phố Giang.

Sức mạnh của nhà họ Từ ở Thành phố Tân Hải đã mạnh tới vậy rồi ư?

Bọn họ dần cảm nhận được mộ sự uy hiếp mạnh mẽ.

Lúc này, Kha đi tới cung kính nói với bọn họ: “Sao mọi người vẫn còn ở đây vậy?”

Từ Đức Lương thấy Kha tới vội vàng nói: “Anh Kha, có thể hỏi anh một chuyện này không.”

“Đại ca của các anh có phải là Diệp Huyền Tần không?”

Vẻ mặt Kha mơ hồ, có chút không hiểu nói: “Diệp Huyền Tần? Đó là ai? Tôi không quen.”

“Đúng rồi, sao mọi người vẫn còn ở đây? Sao còn không vào?”

Từ Đức Lương thở dài nói: “Ôi, chúng tôi… chúng tôi không được phép vào.”

“Cái gì!” Kha nhảy dựng lên: “Không được phép vào? Ai không cho phép mấy người vào?”

Từ Đức Lương nói: “Có lẽ Diệp Huyền Tần đã lệnh cho tên đeo mắt kính chặn chúng tôi ở bên ngoài.”

Kha vô cùng tức giận: “Tên khốn đeo mắt kính, tôi chửi cả nhà anh ta.”

“Người nhà họ Từ là khách quý của nhà chúng tôi, tên đó dám ngăn khách quý ở ngoài, đúng là tự tìm đường chết.”

Cả nhà họ Từ đều ngây người ra.

Bọn họ cũng không thân quen với Kha, bọn họ bị chặn ở ngoài, sao anh ta lại tức giận như vậy chứ?

Hơn nữa, họ còn là khách quý?

Sao họ lại là khách quý chứ. Những người nhà họ Từ bắt đầu nghi ngờ Kha đang mỉa mai bọn họ.

Từ Đức Lương cẩn thận nói: “Anh Kha, anh có thể nể tình nhờ vả cho chúng tôi vào được không.”

Kha nói: “Nhờ vả? Các người còn muốn nhờ vả sao? Trực tiếp đi vào là được rồi.”

Từ Đức Lương thở dài nói: “Nhưng mà vừa rồi tên đeo mắt kính đã nói rõ ràng là không cho chúng tôi vào.”

Kha nói: “Tôi khinh, anh để ý tên đeo mắt kính đó làm gì, lát nữa tôi sẽ dạy bảo lại anh ta.”

“Đức Lương, rốt cuộc anh có xem tôi là anh em không, mấy người có quan hệ thân thích với đại ca như thế, sao lại không nói với tôi một tiếng.”

Quan hệ thân thích?

Những người nhà họ Từ không hiểu chuyện gì.

Từ Đức Lương tò mò nói: “Anh Kha, chắc chắn là anh nhầm rồi. Sao tôi không biết là nhà tôi có quan hệ thân thích với đại ca các anh chứ.”

“Đúng rồi, đại ca của các anh rốt cuộc là ai?”

Kha nói: “Ôi, có thể vì mấy người là người thân nên đại ca tôi khiêm tốn không muốn cho mấy người thấy thân phận thật.”

“Có điều, đại ca nhà tôi chắc chắn là người thân của các người, chính miệng anh Long nói với tôi phải chăm sóc người nhà họ Từ tử tế.”

“Đi thôi, mau vào đi, mau vào đi.”

Những người nhà họ Từ bắt đầu phấn khích lên.

Vị đại ca vừa mới thâu tóm được thế giới Ngầm của Thành phố Giang rốt cuộc là người thân nào của bọn chứ.

Chẳng trách Diệp Huyền Tần có thể tiến vào, chắc chắn vì dựa vào cái tiếng nhà họ Từ, cậy vào đó để tỏ vẻ.

Anh không thể nào là đại ca thế giới ngầm Thành phố Giang được!

Từ Hiên Thắng nghiến răng nghiến lợi nói: ‘Khốn kiếp, ỷ vào thế lực nhà chúng ta để nhốt chúng ta ở ngoài, đúng là tự tìm đường chết.”

“Còn có tên đeo mắt kính vừa rồi nữa, cũng không mở to mắt ra xem ai mới là chủ, dám làm xằng làm bậy khiến chúng ta xấu mặt trước mọi người!”

“Lát nữa tôi phải cho anh ta một bài học nhớ đời mới được.”

Bình luận

Truyện đang đọc