CHIẾN THẦN PHONG VÂN

Chu Lam tức giận mắng: “Được thôi, vậy anh cứ đợi đến lúc Uyển Nhi chết đi.”

Chuột Con nói: “Chết đi, chết cũng tốt thôi, đầu xuôi đuôi lọt”.

“Con gái, con không phải lúc nào cũng muốn có mẹ của con bên cạnh sao? Vậy thì một nhà ba người chúng ta sẽ gặp nhau dưới suối vàng.”

“Uyển Nhi, con đừng trách bố, chúng ta không thể nào để người khác phải chịu tội thay mình được.”

Anh đứng dậy và từng bước đi về phía Chu Lam!

Chu Lam lui về phía sau một bước: “Anh… anh muốn làm gì!”

Chuột Con nói: “Cho dù tôi có chết, tôi cũng sẽ khiến cô phải chịu tội thay!”

Ngay khi Chuột Con chuẩn bị hành động, một tràng pháo tay bỗng vang lên.

Một tràn vỗ tay đột nhiên vang lên trong tình huống này khiến mọi người không khỏi nghiêng người nhìn sang.

Diệp Huyền Tần, hóa ra là Diệp Huyền Tần vỗ tay.

Tại sao anh ta có thể tỉnh lại sớm như vậy chứ?

Nhưng thực tế, Diệp Huyền Tần không hề chóng mặt.

Ở biên giới phía nam đầy tuyết, anh thường hong dao để giữ ấm.

Hai cân rượu với nồng độ cồn thấp không là gì đối với anh cả.

Anh chỉ cố tình giả vờ chóng mặt thôi.

Anh muốn xem những người này đang cố khiến mình cảm thấy choáng váng, rốt cuộc là muốn làm gì!

Bây giờ, sự thật đã được tiết lộ.

Và sự thật này khiến anh ớn lạnh: Anh và những người anh em của anh đã xây nên một bức tường bằng xương bằng thịt để bảo vệ nền hòa bình của Đại Hạ, sao lại có thể nuôi dưỡng nên một người đàn bà độc ác như vậy chứ!

Sát thương mà kẻ địch tạo thành với Diệp Huyền Tần còn lâu với so được với Chu Lam!

Anh bước từng bước đi về phía Chu Lam, đằng đằng sát khí.

“Tốt, rất tốt.”

“Chu Lam, cô đã thành công khiến tôi biết được như thế nào gọi là ác độc.”

“Dùng lòng dạ của rắng độc để mô tả cô chính là sự xúc phạm lớn nhất đối với rắn độc!”

Chu Lam sợ hãi lùi về phía sau: “Diệp Huyền Tần, anh… anh định làm gì?”

Diệp Huyền Tần nói: “Tôi muốn lấy mạng của cô!”

Vừa nói anh vừa nắm lấy tay Chu Lam.

Chu Lam sợ hãi, nhận ra Diệp Huyền Tần sắp giật điện thoại của mình, nhanh chóng nắm lấy một cách tuyệt vọng.

Tay Diệp Huyền Tần nhẹ nhàng nắm lấy…

Răng rắc!

Tay Chu Lam liền gãy.

Hả!

Chu Lam thảm thiết hét lên và không kiềm chế được, buông điện thoại ra.

Diệp Huyền Tần bắt lấy điện thoại, nhìn thấy cuộc điện thoại với Chu Việt, sau đó lấy điện thoại của chính mình ra gọi cho Sói Hoang.

“Định vị cho tôi dố điện thoại này, 097*******.”

“Con gái của hắn đang ở trong tay tôi, tôi muốn gặp ông ta trong vòng mười phút.”

Sói Hoang nói: “Tôi biết rồi!”

Đồng tử của mọi người co lại.

Người đàn ông này này thực sự mạnh, rất nhẹ nhàng đã có thể bẻ cánh gãy tay của một người lớn!

Đây có còn là tên phế vật mà lúc đi học còn không có sức buộc gà lúc đó không?

Còn nữa, cuộc điện thoại anh ta vừa gọi lúc nãy thực sự rất độc đoán.

Chuột Con lộ vẻ lo lắng: “Anh Diệp, anh…”

Diệp Huyền Tần an ủi: “Đừng lo lắng, tôi hứa với cậu, Uyển Nhi sẽ không sao, hãy tin tôi.”

Chuột Con nghiến rang nói: “Được rồi, tôi tin anh!”

Diệp Huyền Tần cất điện thoại, nhìn lướt qua danh sách vừa viết ra: “Tranh thủ lúc này, chúng ta nhanh chóng tính sổ đi!”

Chu Lam mắng: “Diệp Huyền Tần, anh điên rồi!”

“Đợi đấy, dám đánh gãy tay của tôi, ta sẽ khiến anh phải chết. Còn tính sổ gì nữa? Hãy xuống âm phủ mà tính sổ đi!.”

Vương Tiến Cường cũng hừ lạnh một tiếng: “Hừ, giữa thanh thiên bạch nhật, nếu cậu dám ra tay sát hại người, tôi sẽ gọi cảnh sát, cho cậu ngồi tù!”

“Cậu còn chưa biết chứ gì, tôi là bác sĩ pháp y, có quan hệ rất tốt với Cục Công an!”

Sau đó, Vương Tiến Cường lấy điện thoại di động của mình ra để gọi cảnh sát.

“Gọi cảnh sát? Thôi đi, đợt đến lúc cậu chết rồi hắn để cảnh sát đến thu xác.”

Ngón tay giữa của Diệp Huyền Tần đột nhiên búng đôi đũa trên bàn!

Vút!

Đũa bắn ra nhanh như đạn.

Trong những giây tiếp theo, cổ tay Vương Tiến Cường cùng điện thoại di động trực tiếp bị đũa đâm thủng, máu thịt bay khắp nơi.

Gì chứ!

Vương Tiến Cường nắm chặt cánh tay hét lên, máu từ ngón tay túa ra… Không, là phun ra ngoài.

Động mạch cổ tay của anh ta đã bị xuyên thủng.

Nếu không đến bác sĩ kịp thời thì sẽ bị chảy máu đến chết!”

Bình luận

Truyện đang đọc