“Cũng may chúng em không bị đuổi khỏi nhà họ Từ cho nên hàng năm vẫn có thể trở về nhà họ Từ ở Thành phố Giang vào những ngày giỗ và họp mặt gia đình.”
“Có điều, mỗi năm về quê bái tổ đều không tránh khỏi bị người nhà ông hai chế giễu, mỉa mai, xem thường… Ôi, cũng may chị họ em, Từ Huyên Nam vẫn còn đứng về phía nhà em một chút.”
“Nghe nói vì thế mà chị ấy cũng không được người nhà họ từ ở Thành phố Giang yêu quý…”
Nhớ lại chuyện cũ, hốc mắt Từ Lam Khiết có chút đỏ lên.
Diệp Huyền Tần cảm thấy đau lòng, xem ra nhà họ Từ ở Thành phố Giang bắt nạt Từ Lam Khiết không hề ít.
Trong lòng anh có chút hối hận, anh hận khi thu phục thế giới ngầm ở Thành phố Giang lại không thu dọn nhà họ Từ luôn.
Anh ôm lấy Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, từ nay về sau có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em.”
Từ Lam Khiết áp sát mặt lên Diệp Huyền Tần, khẽ cọ vào ngực anh: “Có anh bên cạnh thật tốt.”
Từ Nam Huyên tức giận tời đi, trong lòng không ngừng mắng chửi cả họ nhà Diệp Huyền Tần.
Vừa tới bãi gửi xe, trước mặt là chiếc xe Maserati của cô ta nhưng ánh mắt cô ta lại bị một chiếc xe khác thu hút.
Santana!
Một chiếc xe Santana cũ nát!
Đây… hình như là chiếc xe cũ nát của anh hùng trái đất!
Giống, quả thật là quá giống!
Cô ta kích động tới nỗi suýt rơi lệ.
Anh hùng cái thế cũng tới đây!
Cô ta và anh hùng cái thế đúng là có duyên.
Đợi chút, lẽ nào anh hùng cái thế cũng thích cô ta cho nên mới tới đây tìm cô ta?
Đúng thế, chắc chắn là như thế!
Đúng là trời phù hộ cho cô ta!
Đi mòn cả giày sắt có khi cũng chẳng tìm được vậy mà đột nhiên lại chẳng mất chút công sức nào cũng thấy được!
Cô ta vội vàng rút di động ra, gọi điện thoại cho Lam Khiết: “Lam Khiết, Lam Khiết, mau tới bãi đỗ xe đi.”
“Anh hùng trái đất đang ở tòa nhà chỗ em, em mau giúp chị điều tra xem anh ta đi đâu vậy.”
Bên trong tòa nhà, Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết đang thân mật.
Diệp Huyền Tần thuận nước đẩy thuyền, đang định hôn lên đôi môi đỏ của Từ Lam Khiết.
Thế nhưng đúng lúc đó, điện thoại của cô lại vang lên.
Bầu không khí lãng mạn bị phá vỡ trong nháy mắt.
Diệp Huyền Tần vô cùng tức giận, rốt cuộc là người nào vô duyên vô cố lại gọi điện thoại tới đúng lúc này chứ!
Từ Lam Khiết nghe điện thoại xong nói với Diệp Huyền Tần: “Đi thôi, chúng ta tới bãi đỗ xe.”
“Là Từ Nam Huyên gọi điện thoại tới.”
Lại là Từ Nam Huyên!
Diệp Huyền Tần tức giận nắm chặt tay, người phụ nữ này đúng là âm hồn bất tán.
Hai người rất nhanh chóng tới bãi đỗ xe.
Từ Nam Huyên kích động đi vòng quanh chiếc xe Santana, thỉnh thoảng lại giơ tay vuốt ve nó một cái, vẻ mặt đầy say mê.
Vẻ mặt Diệp Huyền Tần càng thêm tức giận, cô ta đứng cạnh chiếc xe Santana của anh làm gì chứ.
Từ Lam Khiết nhìn trái nhìn trái chẳng thấy ai khác, tò mò hỏi Từ Nam Huyên: “Chị Nam Huyên, anh hùng trái đất đâu?”
Từ Nam Huyên vội vàng kéo Từ Lam Khiết tới bên cạnh xe, nói: “Lam Khiết, đây chính là xe của anh hùng trái đất.”
“Hôm nay, tận mắt chị nhìn thấy anh ta đi xe này, tốc độ lên tới hai trăm dặm.”
“Anh hùng trái đất của chị không những khí chất ngút trời, ngay cả xe cũng hoàn hảo như vậy.”
Từ Lam Khiết kinh ngạc đến nỗi trợn mắt há mồm.
Diệp Huyền Tần ngây ra như phỗng.
Anh hùng trái đất?
Vừa rồi còn nói anh là tên kém cỏi vậy mà sao bây giờ lại bảo anh là anh hùng trái đất chứ?
Đầu óc cô ta không bình thường sao.
Từ Nam Huyên nói: “Lam Khiết, em còn ngây ra đó làm gì, mau tới phòng bảo vệ xem qua camera xem chủ xe này rốt cuộc là ai đi.”
Từ Lam Khiết thở dài một hơi nói: “Nam Huyên, nói ra chắc chị không tin. Thật ra chiếc xe này là xe nhà em, gần đây đều là Diệp Huyền Tần lái nó.”
Cái… cái gì cơ!
Từ Nam Huyên như bị sét đánh, cả người cô ta run lên: “Em nói… em nói cái tên đàn ông kém cỏi kia là anh hùng trái đất của chị sao?”