Trần Hạ Lan liên lạc với mẹ mình là Trần Uyên trước.
Báo tin tốt tìm được một vị thần y có thể cứu người bố thực vật của mình cho bà biết.
Trần Uyên mừng đến chảy nước mắt, căn dặn Trần Hạ Lan hết lần này đến lần khác, không tiếc bất kỳ giá nào, cũng phải tìm được cách liên lạc với vị thần y này, cầu hắn ra tay cứu bố cô.
Trần Hạ Uyên gập đầu đồng ý, sau đó cúp máy, đi vào công ty kiến trúc Phương Thị.
Phương Ngạn đã gọi điện cho cô trước, bảo nàng đến công ty một chuyến, giọng điệu rất khẩn trương.
Cô lo lắng không yên chạy ngay đến.
Bên trong công ty kiến trúc Phương Thị, Phương Ngạn đang tức điên lên.
Gã đường đường là đại thiếu gia nhà họ Phương, lại bị tên khốn nạn Sở Trường kia thọc cho một đao.
Ngay trước mặt nhà họ Từ đâm, đâm đến mất hết cả mặt mũi, ngay lập tức khiến gã tức điên lên.
Nhìn thầy Trần Hạ Lan tiến đến, gã đem tất cả sự tức giận của mình đổ lên người Trần Hạ Lan.
“Trần Hạ Lan tao đệch mẹ tám đời tổ tông nhà cô, xem cô đã làm ra chuyện tốt gì đi!”
Trần Hạ Lan sợ đến mức giật này mình: “Cậu Phương, anh đang làm sao thế?”
Phương Ngạn:” Nhờ phước của cô, cô xem cô gợi ý cho ông đây cái chủ ý gì rồi.”
“Tên khốn nạn Sở Trường kia phản bộ rồi, còn thọc ông mày một đao.”
” Ông mày đang rất nghi ngờ, nghi cô dám hợp tác với Sở Trường để đùa bỡn ông đây.”
Trần Hạ Lan trợn tròn mắt.
Lúc trước là nàng xui Phương Ngạn , bảo hắn ra lệnh cho tập đoàn không cung cấp vật liệu thép cho xưởng thép của Từ Lam Khiết.
Chỉ là một nhà xưởng vật liệu nhỏ, tuyệt đối không gánh nổi lượt sóng trùng kích này.
Nhưng không ai ngờ được, bọn họ không chỉ vượt qua được, thậm chí còn thọc Phương Ngạn một đao.
Trần Hạ Lan vội vã cầu khẩn nói:” Phương thiếu, tôi sao dám hợp tác với Sở Trường… Hiểu lầm, đây nhất định là hiểu nhầm rồi.”
Phương Ngạn: “Cô cút ngay cho ông, về sau tất cả công ty dưới sự quản lý của nhà họ Phương, đều không được nhận cô!”
” Đối phó nhà họ Từ, một mình ông mày đối phó được, không cần cô giơ tay múa chân xía vào.”
Trần Hạ Lan giống như rơi vào hầm băng, lạnh từ đầu đến chân.
Cô là nhân viên mua vật tư ở Phương gia, lợi lộc kiếm được đủ ăn, ngày qua ngày trôi qua rất thoải mái.
Nhưng nếu mất đi công việc này, chất lượng cuộc sống của cô chắc chắn một trăm phần trăm đi xuống.
Cô hết lời cần xin, thậm chí còn nói ra quy tắc ngầm để van xin.
Nhưng Phương Ngạn đã đem hết mọi tội lỗi để lên đầu Trần Hạ Lan, quyết tâm khai trừ cô.
Cuối cùng, Trần Hạ Lan không thể không dọn dẹp đồ riêng, rời khỏi công ty kiến trúc Phương thị.
Tay chân cô rã rời, đầu đau như búa bổ.
Nhìn dòng người đi qua đi lại trên phố, trong lòng cô mờ mịt.
Đường sau này, cô nên đi từ đâu.
Lúc này, một tờ quảng cáo rơi bên lề đường, hấp dẫn sự chú ý của cô.
Đây là thông báo tuyển dụng của thủ phủ Thẩm gia ở Lâm Hải.
Trong đó, vị trí “nhân viên thu mua vật tư”, khiến hai mắt cô tỏa sáng.
Một cái nhân viên thu mua vật tư ở Phương gia, tiền lương rất cao.
Nhân viên thu mua vật tư ở Thẩm gia, khẳng định tiền lương còn cao hơn.
“Chỉ cần, bằng năng lực của mình, chắc chắn có thể nhận được công việc này…”
“Đúng rồi, quán rượu của Nhậm Tiền, chính là sản nghiệp của Thẩm gia, Nhậm Tiền chắc sẽ có chút tiếng nói ở Thẩm gia.”
” Nếu cậu ấy đồng ý giúp mình, xác suất thành công… chí ít… cùng đến 8-9 phần!”
Hạ quyết tâm, cô lập tức nhắn tin cho Nhậm Tiền .
Nhậm Tiền cũng sảng khoái, đồng ý ngày mai cùng cô đi đến phỏng vấn của Thẩm gia, viện cỡ là người quen tìm quan hệ.
Điều này khiến trong lòng Trần Hạ Lan vui đến nở hoa, lần nữa nói lời cảm ơn với Nhậm Tiền .
Đêm mới lên đèn.
Một nhà Từ Lam Khiết mới ăn cơm tối xong, ngồi trên ghế sofa xem ti vi, không khí ấm áp hòa thuận.
Từ Huy Hoàng móc một điếu thuốc, đưa cho Diệp Huyền Tần: “Nào, hút một điếu thuốc.”
” Sau khi ăn cơm hút một điếu thuốc, còn sướng hơn cả tiên, ha ha ha.”
Diệp Huyền Tần mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn bố.”
Từ Lam Khiết lập tức nhăn mày: “Diệp Huyền Tần, dập thuốc lá.”
” Anh quên em đã cảnh cáo anh rồi hả, anh cai thuốc lá, mới có tư cách tán em.””