Chu Lam và Chu Việt đã thảo luận về việc này từ lâu rồi.
Một khi Chuột Con chết ở công trường Tình Yêu Khuynh Thành, họ sẽ biến nó trở thành hiện trường vụ án giết người, đổ lỗi cho Diệp Huyền Tần đã đẩy Chuột Con xuống.
Khi đó, dự án Tình Yêu Khuynh Thành không chỉ bị hủy bỏ, mà Diệp Huyền Tần còn phải trả giá bằng cả mạng sống của mình!
Cái gì!
Chuột Con mạnh mẽ ngẩng đầu lên.
Người phụ nữ này thật xấu xa, muốn cả mạng sống của mình!
Anh hừ lạnh: “Mộng tưởng hão huyền.”
“Vậy sao?” Chu Lam chế nhạo: “Tôi hy vọng anh sẽ không hối hận.”
Sau đó, Chu Lam lấy điện thoại di động ra và bấm số của Chu việt.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói của Chu Việt truyền đến: “Chu Lam, tình hình bên cô như thế nào?”
Chu Lam nói: “Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi gió Đông! Anh Việt, Uyển Nhi đâu rồi, hãy để Uyển Nhi nói chuyện”.
Tiếng khóc xé lòng của Uyển Nhi phát ra từ điện thoại: “Bố, con muốn bố… con muốn bố bế…”
Uyển Nhi!
Uyển Nhi đã bị bắt cóc!
Chuột Con mạnh mẽ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng đáng sợ: “Uyển Nhi… Uyển Nhi… Cô đã bắt cóc Uyển Nhi!”
Anh lao về phía Chu Lam, cố gắng giật lấy điện thoại.
Chu Lam xoay người một cái, thành công tránh được, đồng thời Chuột Con bị vấp chân, phịch một tiếng liền ngã xuống đất, gãy mất hai cái răng.
Anh bất chấp đau đớn đứng dậy gào lên: “Chu Lam, đó là con gái của tôi, cô… sao cô có thể tàn nhẫn với con gái của mình như vậy chứ!”
Chu Lam lãnh đạm nói: “Anh cút đi, tại sao tôi lại tàn nhẫn với con gái mình chứ? Chính Chu Việt là người đã bắt cóc Uyển Nhi.”
“Bây giờ tôi đang cứu Uyển Nhi. Chỉ cần anh chết trên công trường, tôi có thể giải cứu được Uyển Nhi!”
“Được, tôi chết, tôi chết!” Chuột Con chộp lấy chai rượu bên cạnh, đập vỡ, lấy mãnh vỡ thủy tinh dí vào cổ anh: “Nói với ông ta, tôi sẽ tự sát ngay bây giờ, để anh ta thả Uyển Nhi ra.”
Chu Lam nói: “Anh có chết ở đây cũng vô dụng thôi.”
“Anh vẫn còn có mười phút nữa để đi đến công trường. Nếu quá mười phút, dù anh có chết đi chăng nữa, tôi cũng không cam đoan bên kia sẽ giữ lời đâu.”
Chuột Con tuyệt vọng, anh cảm thấy thế giới như đang quay cuồng.
Anh quỳ trên mặt đất, hai tay ôm đầu khóc: “Tôi… Tôi vô dụng… Tôi là phế vật… Tôi thực sự xin lỗi mọi người.”
Một bên là đứa con gái mà anh và nó luôn nương tựa vào nhau, một bên là người anh em cùng hội cùng thuyền… Anh thật không biết phải lựa chọn như thế nào.
Cảnh tượng này, những bạn học đứng xem bên cạnh đều sợ hãi!
Họ không ngờ rằng Chu Lam, người phụ nữ này có thể tàn nhẫn đến như vậy.
Cô ta thế mà lại dùng chính con gái của mình để dọa chồng cũ tự tử!
Dù hổ có ác cũng không ăn con của mình, còn Chu Lam thì… thật quá đáng!
Có người thì thào: “Chu Lam, thôi đi… Dù nói như thế nào đi chăng nữa, đứa bé cũng vô tội.”
“Câm miệng cho tôi.” Chu Lam mắng: “Ở đây không có chỗ cho các người nói.”
Tuy nhiên, vẫn có không ít bạn học nữ mềm lòng tiếp tục cắn răng thuyết phục Chu Lam.
Vương Tiến Cường cũng nhảy dựng lên chửi bới: “Hừ, tên Chuột Con phế vật này đã làm ô uế nữ thần của chúng ta, hắn có chết vạn lần tôi cũng không nguôi hận.”
“Con gái của tên rác rưởi này chắc cũng là rác rưởi, dù có chết cũng không sao!”
Sau đó tất cả mọi người không dám lên tiếng nữa, họ duy trì sự im lặng.
Chu Lam mở chai rượu đổ hết lên đầu Chuột Con: “Chuột Con, anh biết không? Chỉ cần nghĩ đến việc từng ngủ chung giường với anh, tôi liền ghê tởm, buồn nôn rồi.”
“Chỉ cần anh chết đi thì trong lòng tôi mới có thể thoải mái được.”
“Bây giờ anh có chín phút. Lấy tính mạng hèn hạ của anh đổi lấy tính mạng của con gái anh, anh chết cũng đáng đấy.”
Chuột Con đột ngột cười lên: “Ha ha, Chu Lam, cô cho rằng tôi không biết cô đang suy nghĩ gì trong đầu sao?”
“Các ngươi muốn lấy cái chết của tôi đổ hết lên đầu anh em tôi chứ gì.”
“Anh em tôi một đời này quanh minh chính đại, nếm trải mọi nỗi buồn của nhân gian. Anh ấy, không thể nào chết một cách uất ức như vậy được.””