CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

Ngay sau đó, hai quân đánh giáp lá cà, hỗn chiến một chỗ.

Bởi vì lúc nãy bị đại quân bao vây, một đội ba nghìn binh trên đỉnh núi của Tôn Kính Phàm người thì kiệt sức, ngựa thì hết hơi, khí thể giảm xuống, còn chưa kịp điều chỉnh.

Chờ khi viện quân đến, một vạn binh của Diệp Lâm lại đột nhiên thay đổi phương hướng, thuận thế lao xuống núi, dốc hết sức mà lao xuống.

Thật sự là một đòn khiến Tôn Kính Phàm không kịp trở tay.

Nhìn qua thì có vẻ là quân của anh ta đang bao vây quân của Diệp Lâm. Nhưng thực tế thì lần nào Diệp Lâm cũng chỉ tấn công một hướng, đổi qua rồi đổi lại, không kém cạnh một chút nào, thậm chí còn mơ hồ chiếm ưu thế.

“Ơ kìa...”

Tôn Kính Phàm giật mình.

Anh ta vốn tưởng rằng Diệp Lâm chỉ là một người ngoài nghề, ra quân lỗ măng, không chút bố cục, cơ bản là không coi ra gì..

Nhưng mà nhìn lại hai lần giao chiến, cục diễn trông có vẻ hỗn loạn, thực tế thì đối phương lên xuống đúng lúc, trị quân nghiêm ngặt.

Nhất là khoảnh khắc bị hai quân bao vây, đối phương có thể nhanh chóng điều chỉnh, nhìn từ trên cao xuống, giết ngược trở lại.

Người ta có câu binh quý ở chỗ nhanh chóng. Xem quân của Diệp Lâm, thế như sét đánh, rõ ràng là có phong thái thần quân.


“Mau xem kìa! Tổn thất hai quân là 9500:8000!”

“Trời ạ... Tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Tôn đại nhân đang ở thế yếu!"

“Là do cứ mãi lấy ít đánh nhiều mà, không chiếm ưu thế một chút nào!"

“Trời ạt Quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ cọp! Thăng nhãi kia đánh bậy đánh bạ thế mà lại chiếm ưu thế!”

Giờ phút này, thấy tình thế không ổn, Tôn Kính Phàm mới đột nhiên nhận ra rằng Diệp Lâm không phải đánh bừa, mà là có chuẩn bị hết rồi mới đánh!

Từ đầu đến cuối, Diệp Lâm vẫn luôn giữ một vạn binh hoàn chỉnh, sấm rền gió cuốn, lấy nhiều đánh thiếu, nắm chặt ưu thế về số lượng.

Còn mình, ngay từ lúc bắt đầu đã chia binh ba đường, mỗi đội ngũ chỉ có hơn ba nghìn binh, vẫn luôn ở trong cục diện bị động bị đánh.

Lúc Tôn Kính Phàm nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, thì mới chợt phát hiện rằng số lượng binh giữa hai bên vốn dĩ bằng nhau đã lặng lẽ xảy ra thay đổi lớn.

Đối phương còn 9500 binh. Mà mình chỉ còn 8000 binh, lại còn đang giảm xuống liên tục.

"Không xong rồi! Trúng kế rồi!"


Tôn Kính Phàm thấy tình thế không ổn, cả người đều toát mồ hôi lạnh.

Tuy nói hiện giờ mình còn 8000 binh, nhưng sự thật thì có hơn 3000 binh đang đóng quân ở căn cứ của đối phương, không thể giúp được một chút nào ở bên này.

Nói cách khác, tổng số binh trên núi dưới núi của Tôn Kính Phàm chưa được 5000 binh, và cái số lượng này đang liên tục giảm bớt.

Bên ta chưa đến 5000 binh, đối mặt với bên địch hơn 9000 binh, rõ ràng là đang trong hoàn cảnh xấu.

Điều khiến Tôn Kính Phàm hoảng loạn hơn nữa là nếu cứ để tình thế tiếp tục phát triển, chắc là chưa kịp. đợi đến đội ngũ thứ ba quay lại chỉ viện, phòng tuyến bên nay đã bị đối phương đánh tan hoàn toàn rồi.

“Anh thua rồi!”

Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Diệp Lâm truyền đến.

“Từ lúc bắt đầu anh đã thua rồi!"

“Anh cho rằng anh thành công đoán được chiến thuật của tôi hả? Chiến thuật của anh là làm tốt từng bước một? Thậm chí giữa chừng còn đổi nhà với tôi?"

“Những cái chuẩn bị và lý luận của anh chỉ là lý luận suông, không có một chút tác dụng nào!”

“Tôi không hề nghĩ tới mấy thứ này! Từ đầu đến cuối, tôi chỉ muốn đánh Trận Tiêu Diệt với anh thôi!”

“Tôi muốn tiêu diệt hết quân địch trên chiến trường, không để lại một tên nào!”

Nghe vậy, Tôn Kính Phàm giật bắn người lên Trận Tiêu Diệt?

Hóa ra là đổi phương không hề quan tâm căn cứ, địa thế hoặc là chiến thuật, đối phương chỉ muốn giết người thôi!


Bình luận

Truyện đang đọc