CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

Để trả thù kẻ sát hại con trai mình, Tạ An đã nhân thời cơ hiếm có này để kể lại những tội ác của Diệp Lâm cho Khổng Hữu Vi.

Dù có thêm mắm thêm muối nhưng ông ta cá rằng Diệp Lâm sẽ không thể chối cãi được.

Tuy nhiên, Khổng Hữu Vi hầu như không nghe lọt tai những gì ông ta nói. Ông ấy chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm, chờ đợi câu trả lời từ anh. "Đúng vậy, tôi là Diệp Lâm." Diệp Lâm đứng lên gật đầu.

“Cậu lấy được lá thư này ở đâu?" Khổng Hữu Vi vội vàng hỏi.

"Đây là thư sư phụ tôi tự tay viết và giao cho tôi." Diệp Lâm nói thật: “Ông ấy nói, sau này, nếu gặp phải phiền toái không thể giải quyết thì có thể gửi bức thư này đến lục bộ, mọi chuyện sẽ được giải quyết."

“Cựu thủ tướng... Là sư phụ của cậu?" Nghe được lời này, Khổng Hữu Vi càng thêm ngạc nhiên.

"Đúng vậy!" Diệp Lâm gật đầu: “Cựu thủ tướng chính là Đại sư phụ của tôi!"

Khổng Hữu Vi lại sửng sốt, vẫn có hơi không thể tin được, tiếp tục hỏi: "Cậu có gì để chứng minh không?"

"Chắc ông có thể nhận ra chữ ký của Đại sư phụ, phải không? Còn cái này nữa..." Vừa nói, Diệp Lâm lại lấy ra một miếng ngọc tinh xảo.


"Đây là... Miếng ngọc hình rồng mà thủ tướng mang theo!" Khổng Hữu Vi lại sợ hãi: “Ông ấy... Giao món bảo vật gia truyền này... Cho cậu sao?"

Diệp Lâm cắt miếng ngọc hình rồng đi, nói: "Sư phụ nhờ tôi giao miếng ngọc này cho con cháu của ông ấy."

Khổng Hữu Vĩ gật đầu, cơ bản đã xác định được thân phận của Diệp Lâm.

Suy nghĩ một lát, Khổng Hữu Vi có hơi xấu hổ nói: "Nếu nói như vậy thì tôi phải gọi cậu là sư đệ rồi!"

Khổng Hữu Vi từng là một học trò mà cựu thủ tướng rất tự hào.

Bây giờ, đối với đệ tử cuối cùng mà cựu thủ tướng thu nhận vào những năm cuối đời, đương nhiên ông ấy phải gọi là sư đệ rồi.

"Vậy tôi cũng mạo muội, gọi ngài một tiếng sư huynh vậy." Diệp Lâm cũng mỉm cười.

Sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người không còn quan trọng nữa. Giờ đây, họ đã có thể trò chuyện như những người bằng vai phải lứa nhau.

Điều này khiến mọi người xung quanh đều phải ngạc nhiên.


Có thể gọi bộ trưởng là sư huynh là điều mà rất nhiều người không bao giờ dám nghĩ tới.

Đặc biệt là Tạ An, vẻ mặt ông ta vô cùng hoang mang. Sư huynh, sư đệ là sao? Tên nhóc họ Diệp này thực sự có quan hệ với Khổng đại nhân sao?

Đối với Tạ An mà nói, đây giống như là ngày tận thế vậy.

"Khụ!" Khổng Hữu Vi ho nhẹ một tiếng, định thần lại, nhìn về phía Tạ An, bình tĩnh hỏi: "Tiểu Tạ, ông vừa nói muốn tố cáo sư đệ của tôi vì chuyện gì ấy nhỉ?"

Đoàng!

Nghe thấy câu hỏi của Khổng Hữu Vi, Tạ An cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, đứng sững tại chỗ.

Tình huống này không đúng!

Rõ ràng tên nhóc họ Diệp này bị bắt đến Bộ Tài chính để thẩm vấn cơ mà. Tại sao bây giờ ông ta lại trở thành đối tượng bị thẩm vấn?

Hơn nữa, lại còn do đích thân Khổng đại nhân tra hỏi.

Tạ An vô cùng sợ hãi, trán ướt đổ mồ hôi lạnh.

"Khổng đại nhân!"

“Ngài đừng nghe tên nhóc đó nói bậy!”


Bình luận

Truyện đang đọc