CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

Chỉ với một viên đan dược mà muốn thay thế vị trí của bệnh viện trung ương bọn họ?

Đừng có nằm mơ!

Cho dù thật sự có cái loại thần dược như vậy, thì nó cũng phải nằm trong tay bệnh viện trung ương bọn họ!

Nếu không thì bọn họ thà rằng hủy hoại, cũng sẽ không để nó truyền ra bên ngoài.

Dứt lời, Khang Thành Đan gần như là không che giấu nữa, mà tỏ rõ lập trường và thái độ của mình.

Khang Thành Đan là giám đốc bệnh viện trung ương, thái độ và lập trường của anh gần như đại diện cho lập trường của bệnh viện trung ương.

“Hay cho một câu bóp ch ết Hoa Đà ở trong nôi!”

Diệp Lâm vừa thấy chán ghét vừa thấy tức giận trước những lời vừa rồi của Khang Thành Đan.


“Rốt cuộc thì các ông là bác sĩ cứu người hay là lang băm lừa đời lấy tiếng, ghen ghét hiền tài vậy?”

“Các ông ăn cơm nhà nước mà lại đi nói ra những lời kia, các ông không cảm thấy ngại hả?”

Đối mặt với sự chỉ trích của Diệp Lâm, Khang Thành Đan không hề để ý, dường như là nghe nhiều nên quen rồi.

“Thiên hạ rộn ràng nhốn nháo chỉ vì lợi ích.”

“Chúng tôi là bác sĩ, chứ không phải là thần tiên, có sự h@m muốn và tham lam của con người là một chuyện bình thường thôi.”

“Hơn nữa, nếu không có đan dược của cậu, thì bệnh viện trung ương chúng tôi cũng đâu có chậm trễ trong việc cứu người.”

Diệp Lâm nói: “Vậy thì các người đi đường các người, tôi đi đường tôi, các người đừng nhớ mong đơn thuốc nữa.

Lại nói, cho dù bây giờ ông đồng ý chia 9 — 1 thì tôi cũng sẽ không hợp tác với bệnh viện trung ương các ông.”


“Nếu không có bệnh viện trung ương chúng tôi đồng ý thì cậu không thể nào sản xuất ra đan dược được, dù chỉ là một viên.”

Khang Thành Đan tiếp tục uy hiếp: “Tôi khuyên cậu vẫn nên ngoan ngoãn giao đơn thước ra đi, để tránh làm mích lòng hai bên.”

“Vậy ông cứ chờ xem, xem tôi làm thế nào dùng một viên đan dược thay thế vị trí của bệnh viện trung ương các ông.”

Dứt lời, Diệp Lâm không nói nhiều lời nữa, quay người bỏ đi.

Nhìn bóng dáng xa dần của Diệp Lâm, sắc mặt Khang Thành Đan trở nên âm trầm hơn nữa.

“Nhãi ranh, đúng là không biết điều, dám đối đầu với bệnh viện trung ương bọn tôi hả, đúng là tìm chết! Cho dù cậu là thần y, thì chúng tôi cũng có cả trăm cách làm cậu thân bại danh liệt!”

“Thế nào cũng có lúc cậu đến cầu xin tôi!”

Khang Thành Đan nghiến răng nghiến lợi nói, tức giận đến mức siết chặt nắm tay.

Tên cấp dưới bên cạnh vội vàng hỏi: “Giám đốc Khang, nếu thằng nhãi kia không muốn hợp tác thì bây giờ chúng ta nên làm gì? Bỏ anh ta vào sổ đen giới y học hả?”

“Đừng sốt ruột!”

Khang Thành Đan không muốn vừa ra mặt là đẩy đối phương đến bước đường cùng: “Dù nói thế nào đi nữa, thì cái viên đan dược mà thằng nhãi kia luyện chế đúng là không bình thường, ngay cả chứng bệnh lạ của vợ Hàn chiến thần cũng chữa khỏi.”


Bình luận

Truyện đang đọc