CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

Bên trong Bạch Vân Quan ồn ào náo nhiệt.

Theo thống kê ban đầu, có khoảng mười nghìn người đến xem.

Mọi người tụ tập ở sân sau Bạch Vân Quan.

Nơi đây yên tĩnh tao nhã, rực rỡ gấm hoa, đứng bên trong như là đứng trong thế giới thần tiên, tràn đầy linh khí, một nơi tốt hiếm có để tu luyện.

Vậy nên sân sau Bạch Vân Quan còn có tên gọi là Tiểu Bồng Lai.

Giữa sân sau có ba đạo tràng, địa điểm so đấu được thiết lập tại đạo tràng ở giữa.

Khách khứa tới xem so đấu chia ra đứng ở hai bên đạo tràng, kiên nhãn chờ đợi trận đấu bắt đầu.

“Lát nữa phái người nào lên sân đầu tiên?”

Đám người ngồi ở trước nhất chính là bảy thị cổ võ, một trong hai bên tham gia trận quyết đấu hôm nay.

Bảy nhà bàn bạc một lát, cuối cùng chọn ra một nhà.

“Vậy để nhà Thượng Quan bọn tôi đi đánh trận đầu đi, tranh thủ thẳng trong một trận!"

Thượng Quan là gia tộc mạnh nhất bên trong bảy thị cổ võ. Vậy nên tất nhiên là để nhà Thượng Quan đi đánh trận đầu rồi.

“Làm phiền ông Thượng Quan." Tộc trưởng nhà họ Ninh nói:"Có điều, thẳng nhãi họ Diệp và nhà họ Ninh chúng tôi có mối thù sâu đậm, đợi lát nữa xin ông hãy cho cậu ta còn một hơi, để nhà họ Ninh chúng tôi ra tay một đòn cuối cùng với cậu ta”


“Ừ!" Tộc trưởng nhà Thượng Quan gật đầu đồng ý, rồi sắp xếp nhân tài trong tộc chuẩn bị ra sân.

“Khánh Hồng, lát nữa cháu lên đánh trận đầu, chuẩn bị cho tốt đi, đừng bôi nhọ danh tiếng của nhà Thượng Quan chúng ta!”

Thượng Quan Khánh Hồng là top 10 cao thủ trong tộc Thượng Quan, thực lực chỉ kém một chút so với tông sư nhất phẩm, chỉ cần một chút nữa và một cơ hội nữa là có thể đột phá tông sư nhất phẩm.

“Vâng, ông nội” Thượng Quan Khánh Hồng đứng dậy lên tiếng, đè chuôi kiếm, cười nói: “Kim Cương kiếm của cháu không nhịn được từ nấy giờ rồi!”

Kim Cương kiếm là một trong tám thanh danh kiếm nổi tiếng xưa nay, bên trong có chứa thần uy, không hề bình thường một chút nào.

Nhà Thượng Quan nắm giữ tám thanh thần kiếm, trở thành gia tộc đứng đầu trong bảy thị cổ võ.

“Làm phiền cháu Thượng Quan!” Người nhà họ Ninh sôi nổi phụ họa.

Thực lực của Thượng Quan Khánh Hồng, đừng nói là ở trong tộc Thượng Quan, dù là tính cả bảy thị cổ võ, thì cũng là một sự tồn tại nổi bật.

Có Thượng Quan Khánh Hồng ra sân đầu tiên, mọi người đều cho rằng bên mình thẳng chắc rồi.

Người nhà họ Ninh cũng nóng lòng muốn thử. Bọn họ chỉ căn chờ nhà Thượng Quan thắng, sau đó bọn họ sẽ đi lên chém một kiếm cuối cùng để báo thù rửa hận.

“Sao còn chưa thấy bóng dáng của thằng nhãi họ Diệp kia nữa vậy?”

“Có khi nào là sợ tới mức không dám tới không?"

Lúc này, mọi người đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

Thậm chí có người trong bảy thị cổ võ cho rằng Diệp Lâm sợ hãi không đến.

Rốt cuộc thì người bình thường sao có thể đấu lại cổ võ giá? Có khác gì tự tìm đường chết đâu chứ?

Tăn Tuyết Dung ngồi trong đám người bảy thị. Cô ta có chút nôn nóng bất an, chỉ hy vọng Diệp Lâm là thật sự biết khó mà lui, không tới ứng chiến.

“Tới rồi!"

Có điều, vào lúc này, không biết là ai hô lên một tiếng.

Một đám người đi vào từ bên ngoài.

Tần Tuyết Dung nhìn kỹ thì thấy lòng nặng trĩu.

Đám người kia chính là đám người Diệp Lâm.


Lần này Diệp Lâm chỉ dẫn theo đám người Hắc Long trong Long Môn.

Mọi người thấy vậy thì không nhịn được tò mò. đánh giá, chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Cậu thanh niên kia là người ứng chiến hả? Trẻ tuổi hơn so với tưởng tượng của tôi!"

“Trông cậu ta có vẻ bình thường. Tôi chỉ cần dùng một quyền là có thể đánh ngã rồi. Vậy mà cậu ta cũng dám so đấu với cổ võ giả hả?”

“Nghe nói cậu ta là đại công tử nhà họ Diệp, vừa mới ra tù, đúng là tù nhân không sợ cổ võ! Ha ha, hy vọng cậu ta có thể may mắn còn sống!”

Lúc này, Hoa Quốc Đống đi lên bên cạnh Diệp Lâm.

“Sư phụ, cuối cùng anh cũng tới rồi!"

Diệp Lâm gật đầu, sau đó nhìn xung quanh, không ngờ hôm nạy lại có rất nhiều người đến đây.

“Sư phụ, anh đi chào hỏi quan chủ Bạch Vân Quan chưa?”

Thấy Diệp Lâm đến tận bây giờ mới đến, Hoa Quốc Đống cho rằng Diệp Lâm đến muộn là vì đi chào hỏi quan chủ.

Rốt cuộc thì lần trước Tăn Tuyết Dung đã dặn dò. là phải chào hỏi làm quen quan chủ Bạch Vân Quan, có khi đến giây phút mấu chốt quan chủ sẽ ra tay giúp đỡ.

“Chưa đi” Diệp Lâm không định đi: "Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, cần gì phải nhờ người khác giúp đỡ.”

“Bắt đầu rồi hả? Tôi lên võ đài đây!"

Diệp Lâm không hề dong dài, đi xuyên qua mọi người về phía đạo tràng ở giữa.

“Long Vương cố lên!” Đám người Long Môn sôi nổi hoan hô. Có điều người ít giọng nhỏ, lập tức bị bao phủ trong tiếng ồn ào ở hiện trường.

Diệp Lâm ra sân, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.


"Lão tứ, là thẳng nhãi kia hả?”

Dưới sân, Hứa Đại Mã Bổng vừa nhìn chằm chằm Diệp Lâm vừa hỏi con trai.

“Đúng vậy!" Hứa Tường nghiến răng nghiến lợi nói: “Chính là thẳng khốn kiếp đó! Dù nó có hóa thành tro thì con cũng nhận ra nói”

Nhờ Diệp Lâm ban tặng, kẻ bệnh Thái Tuế như anh ta bệnh càng thêm bệnh, vết thương trên tay đang quấn vải càng lúc cảng nặng.

“Mẹ nó!" Hứa Đại Mã Bống căm cây gậy ngựa trong tay, hung ác nói: “Cha chỉ muốn đi lên gõ nát cái đầu chó của nó ngay thôi!"

“Đại đương gia, tạm thời đừng sốt ruột” Hồ Điệp Mê khuyên nhủ: “Cứ để nó cho bảy thị đối phó, chúng ta chỉ cần xem nó chết thế nào, sau đó đi lấy cây dao găm gây ra vết thương cho lão tứ là được rồi”

“Bảy nhà thay phiên nhau đánh với thằng nhãi kia, làm gì đến mức đánh không lại?” Khai Sơn Hổ Hứa Phúc cười nói: “Nếu bảy nhà bọn họ đều vô dụng thì con sẽ tự mình đi báo thù cho lão tứ”

Đám người nhà họ Hứa nói chuyện một cách tự nhiên, không coi ai ra gì, mơ hồ truyền vào trong tai đám người bảy thị.

Dám khinh thường bảy nhà bọn họ hả?

Thượng Quan Khánh Hồng đứng dậy, quay đầu lại liếc một cái, cười lạnh nói: "Chỉ sợ là đỉnh Ưng Chùy. núi Trường Bạch các người không có cơ hội đó đâu!”

“Tôi sẽ tự mình lấy mạng của thằng nhãi kia!”

Vừa dứt lời, Thượng Quan Khánh Hồng lập tức lên sân chuẩn bi tỷ thí.


Bình luận

Truyện đang đọc