CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

Long Vương? “Cậu là Long Vương mới sao?” Khi nghe thấy điều này, hai người lại bị sốc thêm lần nữa.

"Lão Bạch, anh đang làm cái quái gì vậy?" Tử Long Vương sợ hãi: “Anh... không phải anh muốn ám sát mục tiêu à? Sao lại là tân Long Vương?”

Tử Long Vương hoảng sợ không thôi, việc này chẳng khác nào người mình đánh người mình cả.

"Không thể nào!"

Bạch Long Vương cũng khó có thể chấp nhận mình đã mắc phải sai lầm lớn như vậy.

Tuy nhiên, sau khi bình tĩnh và suy nghĩ kỹ lại, người có Long Vương Lệnh, lại có thể thi triển chín chiêu thức của Long Quyền.

Ngoài Long Vương ra thì khó có thể là ai khác!

Hơn nữa, người này cũng phù hợp đặc điểm mà Hắc Long Vương nhấn mạnh khi gọi đến, Long Vương mới còn rất trẻ.

"Làm sao có thể?"


Bạch Long Vương nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho Hắc Long Vương để xác nhận.

“Long Vương mới... tên là gì?” Cuộc gọi vừa kết nối, Bạch Long Vương đã vội hỏi.

"Ồ, tôi quên nói cho anh biết, tân Long Vương tên là Diệp Lâm. Lão Bạch, anh đã gặp Long Vương chưa?"

Giọng nói của Hắc Long phát ra từ đầu bên kia của điện thoại. Cạch!

Điện thoại di động của Bạch Long đột nhiên rơi xuống đất, toàn thân anh ta như bị sét đánh.

Đúng là cậu ta ư? Nhiệm vụ anh ta đảm nhận và mục tiêu ám sát hóa ra lại là tân Long Vương?

Bạch Long có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình sẽ gặp Long Vương theo cách này.

Phịch!

Ngay sau đó, Bạch Long và Tử Long quỳ một chân xuống, đồng thanh nói: "Tham kiến Long Vương đại nhân!"


Thực ra, lúc tới đây, bọn họ vẫn không phục vị tân Long Vương này cho lắm, họ cho rằng Hắc Long quá vô dụng, để người ngoài trấn áp.

Nhưng vừa rồi, hai người liên thủ vẫn bị Diệp Lâm một quyền đánh bay, thực lực giữa hai bên chênh lệch rất lớn, chẳng khác nào trời với đất!

Lúc này, hai người thật sự đã tâm phục khẩu phục, tham kiến Long Vương. "Ừm!" Diệp Lâm gật đầu.

“Nể tình hai người quay đầu kịp thời, mọi chuyện trong quá khứ, tôi sẽ coi như không có gì xảy ra."

"Hai người trở về cao ốc Long Môn đi, chờ ngày mai tôi sắp xếp!" Hai người đồng thanh đáp: “Vâng!” Khi hai người đứng dậy, bóng dáng Diệp Lâm đã biến mất từ khi nào.

"Vị Long Vương mới này đúng thâm sâu khó lường!" Bạch Long ngạc nhiên kêu một tiếng, đột nhiên phát hiện toàn thân mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Đúng là người đàn ông tôi thích có khác, rất đặc biệt” Tử Long cũng rụt rè nói: “Đáng tiếc là cậu ta quá mạnh, tôi không thể chịu nổi...”

"Chúng ta trở lại Long Môn đi." Bạch Long thở dài: “Haiz, chín người chúng ta tranh đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng lại để một kẻ ngoài cuộc thống trị Long Môn"

Không lâu sau khi Diệp Lâm trở lại Vân Thượng Phong Hoa.

Bạch Vi Vi lên lầu gõ cửa: "Nữ hàng xóm dưới núi lại lên gõ cửa xin gặp, cô ấy nói muốn cảm ơn sự giúp đỡ của anh."

"Hả?" Diệp Lâm vừa lấy hết bảo vật trong bảo gương ra thì Kim Lũ Y lại đến tìm gấp.

"Không gặp!"


Bình luận

Truyện đang đọc