CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

Phủ đội cận vệ Yến Kinh.

“Rốt cuộc thì bà còn đang che giấu cái gì về vụ tai nạn xe năm năm trước?”

“Vì sao trên chiếc xe trong cả hai vụ án đều có kim cương hồng của bà? Cái loại đồ vật quý trọng như thế, chẳng lẽ bà không biết có làm mất hay không?”

“Còn nữa, có phải trên chiếc xe trong vụ tai nạn năm năm trước còn có người khác nữa, đúng không? Có phải là bà đang cố ý giúp ai đó thoát thân hay không?”

Trong phòng thẩm vấn.

Đối mặt với các câu hỏi liên tục của Kim Lũ Y, Hứa Như Ván coi như không nghe không thấy, ngậm chặt miệng không nói, giống như là người cám kẻ điếc.

Sau đó, có lẽ là cảm thấy mệt mỏi, bà ta nhắm mắt lại, dáng vẻ sư già ngồi thiền.

Bà ta làm vậy, hoàn toàn chọc giận Kim Lũ Y.

Bịch!

Kim Lũ Y nện mạnh một cái xuống mặt bàn.

Hứa Như Vân giật nảy người, mở bừng mắt, mặt mày lộ vẻ sợ hãi.


Ngay sau đó, Kim Lũ Y dời đèn bàn chói mắt

chiếu thẳng vào mặt Hứa Như Vân.

Dưới ánh sáng chói lóa của đèn bàn, dù Hứa Như Vân có quay đầu đi chỗ khác thì trước mắt cũng bị biến thành màu đen.

“Kim đại nhân, cô đang buộc tôi nhận tội đấy hả!” Hứa Như Vân không nhịn được mở miệng.

“Buộc nhận tội?” Kim Lũ Y nheo mắt lại: “Tôi chỉ muốn cho bà biết đây chỉ là bắt đầu thôi. Tôi có rất nhiều cách để bà mở miệng. Đừng có ép tôi!”

Nghe vậy, Hứa Như Vân liền thay đổi sắc mặt, thật sự lo lắng Kim Lũ Y nóng tính sẽ dùng nhục hình với mình.

“Kim đại nhân, tôi tới đây để phối hợp điều tra.” Hứa Như Vân hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Nhưng tôi cũng có quyền giữ im lặng.”

“ở chỗ của tôi, chỉ có người chết mới có thể im lặng!” Kim Lũ Y lại đập mạnh lên bàn: “Bà Hứa, mời bà trả lời vấn đề vừa rồi của tôi, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai!”

Hứa Như Vân sợ tới mức đố mồ hôi lạnh trên trán, trái tim cũng đập thình thịch nhanh hơn. Bà ta cảm nhận được Kim Lũ Y ở trước mắt cực kì nguy hiểm, giống như là một ngọn núi lửa sắp phun trào.

“Tôi… tôi không có gì để nói…” Hứa Như Vân

khó khăn mà nuốt nước bọt: “Tôi không biết gì


cả…”

“Xem ra không cho bà một bài học là bà sẽ không chịu nói!”

Dứt lời, Kim Lũ Y hét lớn lên: “Người đáu, đánh hai mươi roi, đánh tới khi nào bà ta chịu nói mới thôi!”

“Vâng!”

Thị vệ hai bên lập tức đi lên kéo Hứa Như Vân ném xuống đất.

“Cô… cô dám dùng nhục hình với tôi? Tòi muốn kiện cô! Làm vậy là không hợp quy củ!”

Hứa Như Vân quỳ rạp trên mặt đất, sợ tới mức khóc òa lên. Bà ta không ngờ Kim Lũ Y thật sự dám dùng nhục hình với mình!

Dù vậy, bà ta vẫn cổ gắng tự an ủi mình: Đừng sợ, đừng sợ, đối phương chỉ đang hù dọa mình thôi, cô ta không dám đánh…

Bà ta không nghĩ tới việc chuyện này có liên quan đến cái chết của mẹ Kim Lũ Y.

Mối thù giết mẹ, không đội trời chung.

Sao Kim Lũ Y có thể nương tay cho được?

“Quy củ gì? ở chỗ này, tôi chính là quy củ!” Kim Lũ Y tức giận nói: “Tôi mới nói rồi, chỉ có người chết mới có thể giữ im lặng! Nếu bà tiếp tục

mạnh miệng thì cứ chờ chết đi!”

Hai mươi roi có thế nhẹ nhàng đánh chết một người sống, huống chi là với loại phụ nữ mềm yếu như Hứa Như Vân!

“Cô dám!” Hứa Như Vân hét lên.


Bình luận

Truyện đang đọc