CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

Diệp Trạch thấy vậy thì luống cuống: “Các anh muốn làm gì? Ai cho các anh xông vào đây? Đáy là chuyện riêng của khách sạn chúng tôi, ai cho đám người ngoài các anh xen vào?”

“Ha ha, ngại quá, chúng tôi không phải là người ngoài!” Hắc Long cười lạnh nói: “Khu này đều là địa bàn của tôi!”

“Hắc Long!” Lúc này, Hứa Như Hải có chút giận dữ chất vấn: “Cậu thật đúng là càng sống càng không có tiền đồ, thế mà lại đi nghe lệnh thằng nhãi họ Diệp kia! Cậu có còn dáng vẻ một kẻ làm đại ca nữa hay không?”

“Tống giám đốc Hứa, còn chưa đến lượt ông khoa tay múa chân khi Hắc Long tôi làm việc!”

Hắc Long lạnh lùng phản bác: “Tôi khuyên ông ăn nói cấn thận một chút, thằng nhãi họ Diệp gì hả, đây chính là Long Vương của chúng tôi!”

“Long Vương hả?” Lúc này, một người đàn ông trung niên đ’ô xanh đứng bên cạnh Hứa Như Hải đột nhiên lên tiếng: “Chẳng phải Long Vương nổi tiếng khắp nước đã mất tích nhiều năm rồi sao?”

“Sao bây giờ lại nhảy ra một Long Vương nữa? Còn là một thằng nhãi chưa đủ lông đủ cánh?”

“To gan! Dám vô lễ với Long Vương hả!” Hắc Long nhíu mày, lập tức ra tay với người đàn ông trung niên kia đế giết gà dọa khỉ.


Có điều, lúc Hắc Long sắp tới gần người đàn ông kia…

Quanh thân người đàn ông chợt bùng nố một luồng lực lượng cực kì mạnh mẽ.

“Hắc Long, cấn thận!” Diệp Lâm lập tức nhắc nhở.

Anh còn chưa dứt lời thì Hắc Long giống như là bị đâm vào vách tường, lập tức bắn ngược trở lại, nắm đấm vung lên suýt nữa vỡ nát.

“Khí thế mạnh ghê! ông ta… ông ta là ai vậy?” Hắc Long không nhịn được hô lên, sau lưng đổ một lợp mồ hôi lạnh.

May là mình của hiện giờ từng được Diệp Lâm chỉ điểm, thực lực tăng lên rất nhiều.

Nếu đối là trước đây thì một chiêu mới vừa rồi nhất định sẽ làm mình bị thương nặng, nói không chừng cánh tay sẽ tàn luôn.

Thấy vậy, người đàn ông kia búng nhẹ vạt áo, nói: “Chín con rắn dưới trướng lão Long Vương xem như có một chút năng lực!”

Rất hiển nhiên, Hắc Long có thể chịu nổi một đòn bắn ngược của ông ta khiến ông ta có chút bất ngờ.

“Ha ha, Hắc Long, cậu đúng là ếch ngồi đáy giếng, ngay cả Hồng đại sư cũng không biết hả?”

Lúc này, Hứa Như Hải đắc ý lên tiếng giới thiệu: “Đây chính là Hồng Sơn Di, Hồng đại sư, một vị đường chủ của Thanh Môn nước ngoài!”

Thanh Môn nước ngoài?

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều rất chấn động.

Nhất là Tần Tuyết Dung bên cạnh Diệp Lâm. Mới vừa rồi cô ta còn đề nghị Diệp Lâm tìm kiếm che chở từ Thanh Môn nước ngoài. Nào ngờ mới chỉ chớp mắt lại gặp được một vị đường chủ Thanh Môn.


“Thanh Môn? Hồng đường chủ?” Hắc Long chợt hiểu ra vấn đề, thảo nào đối phương còn chưa động thì mình cũng đã thua rồi.

Thì ra là Thanh Môn cực kì nối tiếng ở nước ngoài! Mình thua không oan chút nào!

Người ta nói nơi có người là nơi có giang hồ. Từ xưa đến nay, có biết bao nhiêu người Đại Hạ di dân nước ngoài. Tới nơi đất khách quê người, bọn họ phải ôm đoàn sưởi ấm, đoàn kết giúp đỡ lần nhau.

Thanh Môn chính là một bang phái lớn nhất do người Đại Hạ lập nên ở nước ngoài.

Có rất nhiều tên ác ôn trốn ra nước ngoài

đều được Thanh Môn nhận vào làm việc cho mình.

Trải qua vài trăm năm phát triển, Thanh Môn đã có quy mô và thế lực khổng lồ.

Cho dù là lão Long Vương đã từng thống nhất các thế lực ngầm của cửu Châu ở Đại Hạ, cũng khó có thế so với Thanh Môn nước ngoài.

Rốt cuộc thì thế lực Thanh Môn lan rộng mọi ngõ ngách bên ngoài Đại Hạ. Chỉ cần là nơi có người Đại Hạ thì sẽ có bóng dáng của Thanh Môn.


“Không xong rồi!” Thấy vậy, Triệu Uyển Đình cũng cảm thấy không ổn.

Không ngờ nhà họ Hứa lại mời được người của Thanh Môn nổi tiếng nước ngoài.

Trong mắt Triệu Uyển Đình, cho dù là mạnh mẽ như Diệp Lâm thì cũng khó đổi phó với người Thanh Môn.

Lúc này, Hứa Như Hải vô cùng đắc ý nói: “Họ Diệp kia, có phải là cậu rất tò mò vì sao tôi lại lành thương nhanh như vậy không?”

“Ha ha… Đương nhiên là thần y của Thanh Môn chữa hết cho tôi!”

“Hiện giờ, nhà họ Hứa chúng tôi đã kết làm đồng minh với Thanh Môn, được Thanh Mòn che chở!”

“Nhãi ranh, cậu đánh nhau giỏi lắm cơ mà!

Lần này tôi cố ý mời Hồng đại sư tới đây để dạy dổ câu!”


Bình luận

Truyện đang đọc