CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

“Hít..” Anh Cường thấy thế không khỏi hít sâu một hơi.

Đối mặt với đối thủ có tốc độ nhanh gấp đôi mình, hắn như chỉ có thể nhắm mắt chờ chết, không hề có đường đánh trả.

“A”

“Leng kengl”

Tiếng hét thảm thiết của anh Cường vừa dứt, tiếng dao găm rơi xuống đất cũng vang lên.

Nhìn lại thì thấy một bàn tay máu chảy đầm đìa đang nắm chặt dao găm.

“A

Nhìn hình ảnh máu me này, tất cả mọi người không khỏi trợn trừng hai mắt, há hốc miệng.

Đặc biệt là đám đàn em phía sau lưng anh Cường, cả đám như biến thành hóa thạch.


Bọn họ không thể tin được đại ca của bọn họ lại bị người ta chặt một bàn tay!

“A

Mấy người đẹp ở trước quầy phục vụ cũng sợ tới biến sắc, mắt rũ xuống không dám nhìn nhiều.

Bọn họ còn đang nghĩ người sẽ nằm giữa vũng máu là Diệp Lâm, còn đang định đồng cảm với anh một chút. Thế nhưng không nghĩ tới chỉ trong chốc lát, thứ máu thịt bay tứ tung lại là một bàn tay của anh Cường cùng với thứ bản lĩnh dị thường của người khác.

“A... tay của tao!” Anh Cường nắm cổ tay, há miệng kêu la thảm thiết.

Khi hắn nhìn về phía Diệp Lâm lần nữa, trong mắt đã toàn là sự hoảng sợ.

“Anh Cường!”

Mấy tên đàn em ở một bên cuối cùng cũng phản ứng lại, bọn chúng vừa nâng hắn vừa nhặt bàn tay của hắn ở một bên lên, không biết nên làm thế nào mới được.

“Đây... Chính là hậu quả đối địch với tôi!”

Diệp Lâm chậm chạp lau vết máu trên dao găm, chỉ thấy dao găm sau khi dính máu lóe lên chút ánh sáng, giống như trở nên sắc bén hơn trước.

“Nể mặt chút lương tâm ban nấy của anh, tôi tha cho anh một mạng.”

“Quay về nói với Hứa Như Hải, bảo ông ta không cần vội, sẽ nhanh chóng đến lượt ông ta mà thôi!”

Đợi sau khi anh đoạt lại nhà họ Diệp, vậy thì kẻ tiếp theo phải chịu tội chính là nhà họ Hứa bọn họ!

Nghe vậy, anh Cường sợ hãi nhưng phần nhiều là tức giận.

“Thăng chó, mày dám chặt một tay của tao... Mày cứ chờ đấy cho tao...”


Dưới sự giúp đỡ của đám đàn em, anh Cường nhặt bàn tay bị chặt dưới đất lên, chật vật chạy ra khỏi tòa nhà.

“Anh Cường!”

“Chúng ta có nên đi lên phía trên xin sự giúp đỡ của các đại lão Hắc Long kia không!”

“Các vị đại lão kia đều đang ở trên lầu.” Nhưng đề nghị lập tức bị anh Cường bác bỏ. Hắn nhìn bàn tay bị đứt của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không được! nhìn bộ dạng này của tao làm gì còn mặt mũi nào đi gặp Hắc Long Vương nữa.”

Hơn nữa, đêm nay Hắc Long Vương còn phải gặp một vị khách quan trọng, hắn lại càng không dám làm phiền bữa tiệc trên lầu bằng chút việc tầm thường thế.

“Chuyện này tao phải sự giải quyết!”

Anh Cường nghĩ nghĩ một lát, sau đó sắp xếp nói: “Đầu tiên mang tao tới bệnh viện băng bó miệng vết thương, nối lại đoạn tay đã đứt.”

“Còn bọn mày đi tìm đám anh em khác tới đây giúp đỡ, càng nhiều càng tốt.”

“Cũng may hôm nay chín vị đại lão ở Yến Kinh cũng đến đây cho nên bọn họ mang tới không ít người, đám anh em chỉ ở gần đây mà thôi.”

Anh Cường vẫn có chút danh tiếng trong giới, cho nên chỉ cần một câu cũng có thể tìm được không ít anh em tới giúp đỡ.


Đám đàn em của hẳn chia làm hai phía, phân công nhau bắt đầu hành động.

“Diệp Lâm, mày cứ chờ đó cho tao! Đợi lát nữa tao quay về tao nhất định sẽ khiến mày nợ máu phải trả bằng máu!”

Anh Cường sinh lòng ác độc, vừa chạy về phía bệnh viện vừa nói.

Cùng lúc đó, tin tức Diệp Lâm đã đến cũng đã truyền tới tầng cao nhất của tòa nhà Long Môn.

Thế giới ngầm của Yến Kinh do các đại lão Hắc. Long cầm đầu đã sớm tụ tập đông đủ, bọn họ cũng đã bày ra thiên la địa võng sẵn sàng!

“Thằng nhóc kia tới rồi à?”

Người đàn ông có thân hình cường tráng, khí thế uy nghiêm ngồi ở trên ghế Long Vương vung tay lên, lạnh lùng ra lệnh: “Dẫn nó lên!”

Giọng nói của Hắc Long Vương tràn ngập uy áp khiến cho kẻ chạy tới báo cáo ứa mồ hôi lạnh, gã run rẩy nói: “Hắc Long Vương đại nhân...”

“Thằng nhóc kia nói... Nói... Bảo ngài xuống gặp cậu ta...


Bình luận

Truyện đang đọc