CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

Sau khi nghe Diệp Lâm nói xong, Bạch Vi Vi rất hào hứng.

Cô chỉ hận không thể lập tức tự mình kiếm tiền, cố gắng sớm có đủ tiền để chuộc anh trai.

Điều này, cũng chính là điều mà Bạch Thủ Kỳ hi vọng Diệp Lâm có thể làm được.

Trong tương lai, sau khi tạo ra được một đế chế kinh doanh và trở thành người giàu nhất thế: giới thì cũng đừng quên người anh vẫn còn bị giam trong nhà tù, nếu có cơ hội nhất định phải trả thù cho anh ấy.

Diệp Lâm một mình đi lên tầng ba, chọn đại cho mình một căn phòng rồi bước vào.

Tất cả đồ nội thất trong nhà, đã bị chuyển đi, ngay cả một chiếc giường cũng không còn.

Tuy nhiên, đối với người đã quen với cuộc. sống khó khăn trong tù như Diệp Lâm mà nói, hoàn cảnh đơn sơ như vậy cũng chả là gì.

Nói đi cũng phải nói lại, tự do mới là thứ quý. giá mà khó tìm kiếm nhất. Diệp Lâm ngồi xuống, bắt đầu việc tu luyện hắng ngày.

Toàn bộ cơ thể anh được tắm trong vầng Sáng vàng.

Diệp Phong kế thừa một nửa quyển Thiên Thư và một nửa tu vi của Đại sư phụ.

Có điều bây giờ căn cơ của Diệp Lâm còn chưa vững, chưa thể hấp thụ hoàn toàn lực lượng khủng khiếp của đại sư phụ.


Vì vậy, đại sư phụ đã phong ấn một nửa tu vi của mình vào một quyển Thiên Thư.

Mỗi ngày Diệp Lâm thả nó ra rồi hấp thụ một ít, tích tiểu thành đại, vô cùng hữu ích.

Mà quyển Thiên Thư đó đang ẩn giấu trong ý thức của Diệp Lâm.

Trong lúc Diệp Lâm hoàn toàn trong trạng thái tu luyện.

Đột nhiên có tiếng gió lao xao bên ngoài.

“Lại có người đến?”

Diệp Lâm giật mình.

Dự cảm người đến lần này rất bất thường, người vừa lên núi, cây cỏ xung quanh đã xào xạc, gió to thổi đến!

“Lẽ nào là người nhà họ Thôi phái đến?”

So với những người trước đây, người tới lần này lại vô cùng bí ẩn, có nghĩa là thực lực cũng cao hơn nhiềt


“Vân Thượng Phong Hoa lại có chủ nhân mới à?”

Bên ngoài biệt thự vang lên một giọng nói lảnh lót, tuy ở rất xa, nhưng vẫn văng vẳng bên tai.

“Trận chiến vừa rồi, thật là kinh thiên động. địa!"

“Tôi, Lý Úc Bạch, tình cờ sống gần đây, cao. nhân nơi nào có thể ra gặp mặt không?”

Lý Úc Bạch?

Cái tên này có hơi quen, nhưng nhất thời Diệp Lâm không nhớ ra là ai.

Nếu Kim Lũ Y ở đây, nhất định có thể nhận ra, người đến không phải ai khác, chính là cha cô †a, Chiến thần U Châu Lý Úc Bạch.

“Chú Lý!”

Lúc này, bên ngoài lại vang lên giọng nói của Bạch Vị Vi.

Có vẻ như người tới thực sự là hàng xóm, Bạch Vi Vi chủ động ra ngoài tiếp đón.

“Muộn như vậy rồi, sao chú còn đến vậy?”

Lý Úc Bạch khế cười: “Chú nghe thấy bên này có động tĩnh, nên đến xem thử. Con không sao chứ?”

“Con không sao” Bạch Vị Vi lắc đầu


Bình luận

Truyện đang đọc