CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

"Để cô ấy vào đi!" Diệp Lâm an bài.

Rất nhanh, Triệu Uyển Đình bước vào. "Anh Diệp, tôi nghe nói anh đã trở về Yến Kinh. Tôi tới đây để xin lỗi anh và nhân tiện giải thích một chút."

Vừa bước vào cửa, Triệu Uyển Đình đã sốt ruột nói, sợ Diệp Lâm hiểu lầm.

"Tôi đã biết hết mọi chuyện rồi."

Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Cô là cô, bác cô là bác cô, tôi không có ý trách móc gì cô cả."

Nghe vậy, Triệu Uyển Đình thở phào nhẹ nhõm.

“Vừa hay chúng tôi đang thảo luận chuyện xây dựng lại thương hội.”

Sau đó, Diệp Lâm nói với Triệu Uyển Đình về chuyện vừa rồi bàn bạc với Bạch Vi Vi, xem cô ấy có hứng thú tham gia hay không.

“Được!” Nghe vậy, Triệu Uyển Đình Đình lập tức đồng ý: “Chiêu rút củi đáy nồi này rất hay!”

"Mặc dù tôi và cha không có nhiều cổ phần trong công ty nhà họ Triệu, nhưng chúng tôi sẽ toàn lực ủng hộ anh!"

Theo Triệu Uyển Đình thấy, vì vấn đề này mà tranh chấp nội bộ trong nhà họ Triệu đã lên đến đỉnh điểm. Ông cụ Triệu giao quyền cho con trai cả quá sớm

nên khó có thể kiểm soát được bác của Triệu Uyển Đình.

Nếu chuyện này có thể hoàn thành, việc công kích bác của Triệu Uyển Đình là Triệu Thiên Thông có thể coi là gián tiếp giúp đỡ cha của cô ấy.


Hai cha con họ cũng cần sự hỗ trợ của đồng minh bên ngoài.

"Anh Diệp, để xin lỗi, tối nay ông nội và cha tôi muốn mời anh một bữa cơm, cũng xem như tiệc mừng chào mừng anh trở về." Triệu Uyển Đình nói.

“Được!” Diệp Lâm đứng lên nói: “Vậy chúng ta gọi mọi người lại, cùng nhau dùng bữa và cùng nhau bàn bạc một thể.”

Bạch Vĩ Vi lập tức thông báo cho ngũ đại gia tộc tối nay gặp mặt. Ngay lúc họ đang chuẩn bị rời đi.

Thư ký Susan lại tới báo cáo: “Bên ngoài có một cô gái họ Tần nói là có chuyện quan trọng cần gặp.”

"Họ Tân?" Diệp Lâm giật mình: “Tân Tuyết Dung sao? Cho cô ấy vào đi."

Chẳng mấy chốc, một cô gái mặc đồ trắng, trông như tiên nữ bước vào. Đúng như dự đoán, đó là Tân Tuyết Dung của nhà họ Tần.

Ngay cả Bạch Vi Vi và Triệu Uyển Đình cũng bị choáng ngợp trước sự xuất hiện của cô ta.

“Anh Diệp, đã lâu không gặp!"

Tân Tuyết Dung chào mọi người một cách quen thuộc rồi ung dung ngồi xuống.

"Có chuyện gì sao?" Diệp Lâm hỏi thẳng vào vấn đề.

“Sao vậy, anh không chào đón tôi à?"

Tân Tuyết Dung cười nói: “Tôi không có việc gì thì không đến gặp anh được sao?"


"Võ cổ và thế giới bình thường có sự phân biệt rõ ràng, tôi và cô không phải cùng một thế giới."

Diệp Lâm nói: "Cô đường đột tới đây, chắc không phải để uống trà nói chuyện phiếm với tôi đâu, phải không?”

“Thật nhàm chán!” Tân Tuyết Dung mắng: “Được thôi, hôm nay tôi đến là để mang đến cho anh một tin tốt và một tin xấu.”

“Anh muốn nghe câu nào trước?”

Diệp Lâm nghe vậy thì khẽ cau mày, quả nhiên là có chuyện. "Vậy cô nói tin xấu trước đi." Diệp Lâm đáp.

Nghe vậy, Tân Tuyết Dung lấy ra một phong thư, nghiêm túc nói: "Tôi thay mặt bảy gia tộc võ cổ tới đây gửi chiến thư cho anh!”

"Chiến thư?"

Diệp Lâm nghe vậy thì sửng sốt.

"Đúng vậy."

Tân Tuyết Dung nói: "Võ cổ vốn cao quý, vậy mà anh lại lần lượt giế t chết các võ cổ giả, khiến giới võ cổ phẫn nộ."

"Nhà họ Ninh là người cầm đầu, liên thủ với bảy gia tộc võ cổ, chính thức gửi cho anh chiến thư, quyết chiến một trận!”

Diệp Lâm liếc nhìn lá chiến thư, nói: "Nói như vậy, bảy nhà các cô sẽ liên thủ đánh tôi?"

"Ừ!"

Tân Tuyết Dung gật đầu: “Cũng có thể hiểu là vậy, nhưng bảy gia tộc võ cổ sẽ không cùng nhau ra tay, nếu đã có chiến thư, tất nhiên sẽ thi đấu công bằng."

Bảy gia tộc hợp lực lại còn nói công bằng nữa sao?

"Vậy tin tức tốt là gì?" Diệp Lâm tiếp tục hỏi.

"Tin tốt là bây giờ anh vẫn còn thời gian để chạy trốn."


Bình luận

Truyện đang đọc