CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

Diệp tiên sinh, anh trúng kế rồi!” Hàn Anh sốt ruột đến mức dậm chân.

Lần này thả đối phương ra, nếu muốn bắt được lần nữa thì sẽ rất khó.

“Ây da, thằng nhãi kia là đồ ngu hả?” Đoạn Tử Du cũng la lên: “Sao lại đi tin lời ma quỷ của Tọa Sơn Điêu chứ? Còn thả anh ta ra nữa?”

Đối mặt với sự khó hiểu của mọi người, Hoàng Tam Gia lại kiên quyết mà đứng về phía Diệp Lâm, tiếp tục nói: “Các người biết cái gì? Diệp tiên sinh vừa nói rồi, có thể đánh thắng anh ta lần đầu tiên, là có thể đánh thắng lần thứ hai thứ ba, thậm chí là vô số lần!”

“Các người cứ nhìn xem là được, nói nhiều như vậy làm gì?”

Lúc này, Tọa Sơn Điêu từ từ quay người lại, nhìn chằm chằm Diệp Lâm cả buổi, dường như là muốn nhớ kỹ khuôn mặt của Diệp Lâm vào trong lòng, thù hận như biển, đời này không báo, thề không làm người.

“Ra tay đi!” Diệp Lâm giục.

“Nhãi ranh, tao nhớ kỹ mày rồi, dù mày có hóa thành tro thì tao cũng có thế nhận ra mày!”

“Mày biết vì sao người ta gọi tao là Tọa Sơn Điêu hay không?”


Diệp Lâm tất nhiên là không biết rồi.

“Bởi vì ở Phụng Thiên và ở núi Trường Bạch, tao có thể qua lại như gió, tự do như chim ưng.”

Dứt lời, Tọa Sơn Điêu đột nhiên dang hai tay mình ra.

Ngay sau đó, cả người anh ta thế mà lại bay ra hơn mười mét.

Có tiếng cười to đắc ý vang lên, Tọa Sơn Điêu nói: “Mày cho rằng chỉ có mày mới có thân pháp đỉnh cấp hay sao? Tọa Sơn Điêu tao có ba tuyệt, một trong số đó là Cước Lực Tuyệt, không phải chỉ có danh tiếng thôi.”

“Hôm nay tao sẽ cho bọn mày mở mang kiến thức với tốc độ của tao… Tao đi đây!”

Tọa Sơn Điêu còn chưa nói xong thì bóng dáng đã biến mất ở cửa đại sảnh.

“Haizz!” Đám người Hàn Anh thấy vậy thì thở dài nặng nề, dường như không hề nằm ngoài dự đoán.

Quả nhiên, Tọa Sơn Điêu đã trốn thoát rồi! “Ây da, anh dám thả tội phạm quan trọng,


anh cũng phải chịu trách nhiệm nữa đấy!” Đoạn Tử Du tức muốn hộc máu, vội vàng dần người đuổi theo.

Thấy vậy, Diệp Lâm không hề bất ngờ.

Giữa Diệp Lâm và Tọa Sơn Điêu hiện giờ, giống như là mèo và chuột.

Thả chuột không phải là vì mèo sợ chuột hoặc là vì mèo sơ sẩy, mà là vì mèo vẩn còn muốn chơi nữa.

Lúc anh thả Tọa Sơn Điêu, Tọa Sơn Điêu chỉ có hai lựa chọn.

Một là liều mạng đánh một trận.

Hai là chạy trốn.

Hiến nhiên là Tọa Sơn Điêu rất muốn sống, bất chấp mất hết mặt mũi, vừa ra là chạy trốn.

Đáng tiếc, anh ta không biết là dù anh ta chọn thế nào, thì anh ta cũng chỉ có một đường chết thôi.

“Mày cho rằng mày có thể chạy thoát sao?”

Diệp Lâm bước lên, bóng dáng vút qua, cũng biến mất hoàn toàn khỏi đại sảnh.


Bình luận

Truyện đang đọc