CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

Thấy Diệp Lâm có thể gọi anh xưng em với Hàn chiến thần, đám người nhà họ Tân đều rất chấn động.

Nhất là Hàn Mộc Xuân, anh ta giật mình tới mức trợn mắt há mồm, sắp ngu cả người luôn rồi.

"Thằng nhãi họ Diệp kia quen biết Hàn chiến thần?

Sao có thể chứ? Người ta là chiến thăn, dù là thực lực hay là địa vị đều không phải là người bình thường có thể leo lên được

Thắng nhãi kia làm sao mà làm được chứ?

Có điều, nghĩ lại mình dám đắc tội với anh em chiến thần, Hàn Mộc Xuân có chút sợ phá gan.

Ngay sau đó, Hàn Sơn Hà đi tới cổng quân doanh, lớn tiếng chất vấn: “Vừa rồi là ai không cho anh em tôi vào cổng?”

Đám binh linh nghe vậy cứ cứ vâng vâng dạ dạ không biết nói làm sao.

Hàn Sơn Hà tiếp tục nói: "Diệp Lâm là em trai của tôi, đồng thời được tôi tiến cử đến đây tranh đoạt chức vị chiến thần. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau này cậu ấy sẽ là người lãnh đạo trực tiếp của các cậu”

“Còn không mau tránh ra để chúng tôi đi vào?”

Đối mặt với Hàn Sơn Hà hùng hổ dọa người lại cực kì khí phách, đám binh lính không kịp báo lên bên trên, chỉ có thể nhường đường.


Nếu không lỡ như chọc giận chiến thần, mà đại doanh Ung Châu bọn họ lại không có chiến thần trấn giữ, thì ai có thể gánh nổi cơn giận của chiến thần?

Huống chỉ đối phương còn là ứng cử viên được chiến thần Thanh Châu đề cử, lỡ như anh ta thật sự trở thành người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ... vậy thì bọn họ càng không dám ngắn cản.

“Người anh em, chúng ta đi thôi!" Hàn Sơn Hà kéo Diệp Lâm, không coi ai ra gì mà đi vào bên trong.

Thấy Diệp Lâm dựa vào Hàn chiến thần phá tan trở ngại, thuận lợi đi vào bên trong, Hàn Mộc Xuân vừa kiêng kị lại vừa không phục.

“Hừ, chỉ là quen biết một vị chiến thần thôi mà, cáo mượn oai hùm!" Hàn Mộc Xuân thầm mắng.

Lúc này.....

Lại có một chiếc xe quân sự chạy đến.

“Ây da, bên đây náo nhiệt quá đi!”

Một người đàn ông vạm vỡ bước xuống xe, vẫy tay chào hỏi Hàn Sơn Hà.

“Lão Hàn, lần này ông tới sớm hơn tôi nữa, ha ha..."

Ông ta chính là chiến thần Doanh Châu - Đoạn Thiên Hào!


Mọi người thấy vậy thì lại cảm thấy chấn động.

Trước sau đã có hai đại chiến thần đến rồi.

Cái loại trường hợp này rất là hiếm thấy!

Bên cạnh chiến thần Doanh Châu ~ Đoạn Thiên Hào là con trai Đoạn Tử Du của ông ta.

Cả hai cha con đều mặc quân phục, khí thế hơn người.

Vừa nhìn thấy Hàn Anh, Đoạn Tử Du liền rất vui vẻ, định chạy tới chào hỏi thì thấy bên cạnh là Diệp Lâm?

Đoạn Tử Du cảm thấy buồn bực, sao lăn nào cũng có Diệp Lâm vậy?

“Diệp Lâm, anh tới đây tranh chức chiến thần Ung Châu hả?” Đoạn Tử Du tò mò hỏi.

“Đúng vậy!" Diệp Lâm gật đầu.

“Ha ha, trùng hợp thật đấy..” Đoạn Tử Du đổi giọng: “Nhưng mà tôi chỉ đến xem thôi!"

“Ha ha..” Hàn Anh nghe vậy thì bật cười: "Tôi còn tưởng rằng anh đến tranh chức vị nữa cơ đấy!”

Đoạn Tử Du cười nói: “Tôi cũng muốn lảm, chỉ là không đủ thực lực, vẫn là đừng đi làm trò cười thì hơn”

Lúc này, Đoạn Thiên Hào đột nhiên xen vào, nói giúp cho con trai: "Tử Du vì một người nên mới cố ý đến đây!”

Đoạn Thiên Hào nhìn Hàn Anh, cô gái khiến con trai mình mê tới mức chẳng còn biết gì nữa, thầm nghĩ một tên vạm vỡ như Hàn Sơn Hà lại sinh ra được một đứa con gái xinh đẹp như vậy, làm con dâu nhà mình cũng không tệ.

“Ai mà có mặt mũi đến như vậy?" Hàn Anh sửng sốt, rồi chợt bừng tỉnh: “Ồ, hóa ra là anh cũng đến cổ vũ cho Diệp Lâm hả?”


Bình luận

Truyện đang đọc