CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

Có điều, cổ võ giả núi Trường Bạch nắm giữ khí hàn băng rất mạnh, gây ra ấn tượng rất sâu đậm với Diệp Lâm.

Có nghĩa là cao thủ ở cấp bậc cao hơn, khi ra chiêu sẽ có hiệu quả kh ủng bố hơn nữa.

Bên kia, Ngũ Phù Sênh thấy Diệp Lâm phá vỡ lớp băng của mình mà không hề bị thương thì lập tức lộ vẻ hoảng sợ.

“Nhãi… nhãi ranh… hay lắm!” Ngũ Phù Sênh lắp bắp, trong long vô cùng hoảng sợ.

“Một chiêu xong rồi!” Hàn Sơn Hà nhắc nhở: “Mời ông thực hiện lời hứa!”

Hàn Sơn Hà sợ Ngũ Phù Sênh tiếp tục ra tay lấy mạng Diệp Lâm, lại không biết rằng hiện giờ Ngũ Phù Sênh có muốn làm vậy thì cũng không có sức.

“Được rồi!” Ngũ Phù Sênh nặng nề mà gật

đầu, nói: “Hôm nay dừng ở đây đi. Tạm biệt!”

Dứt lời, Ngũ Phù Sênh quay người, bước nhanh ra khỏi hiện trường.

Cho đến khi tới vùng ngoại ô vắng vẻ, Ngũ Phù Sênh mới dần bước chậm lại, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, cánh tay phải đỡ một quyền lúc nãy của Diệp Lâm, lúc này gãy răng rắc, buông thõng xuống một bên.

“Con mẹ nó!”


Ngũ Phù Sênh nhìn cánh tay gãy của mình, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, trong mắt là vẻ khó có thể tin nổi.

“Rốt cuộc thằng nhãi kia là quái vật gì vậy?”

“Một quyền của cậu ta chấn ngược lại, khiến cánh tay mình gãy nát!”

Nếu không phải tự mình cảm nhận thì có đánh chết ông ta cũng không tin rằng mình sẽ trở nên chật vật thế này trong trận chiến ngày hôm nay.

May mà Hàn Sơn Hà nhúng tay, xem như giúp mình một lần, nếu không thì mình sẽ thua khi chính thức đánh với Diệp Lâm.

Mình tốt xấu gì cũng là cổ võ giả, thế mà lại đánh không lại một thằng nhãi thế giới người thường, nếu bị truyền ra ngoài thì mình làm gì còn chỗ đứng trong núi Trường Bạch nữa.

“Nguy hiểm thật!”

Ngũ Phù Sênh hô to nguy hiểm thật, suýt chút nữa thua thê thảm, làm tốn hại danh tiếng của núi Trường Bạch.

“Thằng nhãi họ Diệp kia không phải là người bình thường!”

“Mình phải nhanh chóng quay về báo lên trên mới được!”

Ngũ Phù Sênh không dám lề mề, kéo cánh tay bị gãy, chật vật chạy về núi Trường Bạch.


Lúc đi được nửa đường…

“Tiểu Ngũ Tử, ông bị chó rượt hả? chạy nhanh như vậy làm gì?”

Có hai người đột nhiên đi ra. ngôn tình sủng

Một người cao hơn hai mét, vai rộng eo tròn, râu quai nón, lông mày như chổi, môi dày, mặc áo lông chồn, đội mũ da, vai vác chùy gai, cực kị uy phong, tràn đầy sát khí.

Một người là nữ, xinh đẹp quyến rũ, duyên dáng thướt tha, mặc bộ sườn xám dù trời đang rét lạnh, cả người tỏa ra mùi hương quyến rũ, giơ tay nhấc chân bươm bướm vờn quanh.

“Tam đương gia!” Ngũ Phù Sênh dập đầu.

Người đàn ông kia thấy Ngũ Phù Sênh dáng vẻ chật vật, cánh tay bị thương thì hỏi: “Cánh tay

ông bị sao vậy? Trật khớp hả?”

“Tam đương gia, ngài phải trả thù thay tôi đấy!”

Ngũ Phù Sênh vừa xấu hố giận dữ vừa ấm ức kể lại mọi chuyện mới vừa xảy ra cho tam đương gia nghe.

“Cái gì?” Nghe vậy, gã cực kì giận dữ, vung chùy gai lên, phất ngang cả tòa núi non, suýt nữa gây ra tuyết lở.

“Cái quái gì vậy? Nhãi ranh ở đâu ra mà dám lên mặt với núi Trường Bạch chúng ta?”

“Một chùy gai của tôi thôi là đủ nện chết thằng nhãi kia rồi!”

Dứt lời, gã kéo Ngũ Phù Sênh lên, bảo ông ta dẫn đườnq đi qiết Diệp Lâm cho được.


Bình luận

Truyện đang đọc