CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

“Đại ca! Tha mạng!"

Nhìn thấy lần này Diệp Lâm không thả mình đi, Thôi Hữu Lượng bị dọa đến ngã khuỵu xuống đất, nước mắt nước mũi đầm đìa.

"Cậu tha cho tôi lần này đi, đại ca! Tôi sẽ không dám đến nữa…"

"Món nợ của nhà họ Bạch, tôi cũng không cần nữa… Cầu xin cậu, chỉ cần thả tôi đi."

Nhắc đến món nợ, Diệp Lâm lại tò mò hỏi: "Nhà họ Bạch, rốt cuộc còn nợ bao nhiêu?"

"Không…. Không bao nhiêu…"

"Cũng chỉ là mấy trăm triệu tệ thôi… Không cần nữa… Thật sự không cần nữa…"

Thôi Hữu Lượng lúc này nào dám nhắc đến chuyện nợ nần, giữ được cái mạng nhỏ của bản thân mới quan trọng.

"Mấy trăm triệu tệ à…"

Diệp Lâm trầm ngâm một lúc, sau đó nói: "Được, vậy thì kêu nhà họ Thôi các người đem một tỷ đến chuộc thân cho mày!"

"Gọi điện thoại, tiếp tục kêu người!"

"Nhớ lấy, lần này gọi bọn họ đem người cũng đem tiền đến."


Khi Thôi Hữu Lượng khóc lóc ỉ ôi gọi điện thoại cầu cứu cho người nhà.

Diệp Lâm lại ngồi xuống lần nữa.

Anh như là một cây kiếm sắc trong bóng tối, cô độc mà kiêu ngạo.

"Anh…"

Bạch Vi Vi nhìn Diệp Lâm, trong lòng có ngàn ngàn câu nói nhưng lại không biết mở miệng như thế nào?

Nhưng có một điều trong lòng cô có thể khẳng định.

Lần này anh trai thật sự đưa đến cho bản thân một chỗ dựa tốt.



Trong mắt của Bạch Vi Vi cuối cùng cũng có một tia hy vọng.

Sự không cam lòng, uất ức, đau khổ trong những năm nay cuối cùng biến thành sau cơn mưa trời cũng sáng.



Lúc này, nhà họ Thôi.

Một ông già tóc trắng đang ngồi uống trà, xem báo.

Đột nhiên nhận được điện thoại của con trai, sắc mặt ông ta cũng hơi trầm xuống.

Ông già này chính là cha của Thôi Hữu Lượng, gia chủ hiện tại của nhà họ Thôi,

Nghe thấy con trai bị người ta bắt cóc, chuyện này khiến ông cụ Thôi không khỏi vừa vội vừa giận.

Bởi vì khi xưa kinh doanh về than đá nên dưới trướng ông ta cũng nuôi mấy trăm tên côn đồ, luôn trong trạng thái đợi lệnh.

Mấy chục năm nay toàn là nhà họ Thôi bắt cóc người khác, đây là lần đầu tiên gặp phải trường hợp người khác bắt cóc người nhà của mình.

Hơn nữa còn dám bắt cóc con trai của mình.

Đám cướp nơi nào chui ra, chán sống rồi sao?

"Đối phương là người có lai lịch như thế nào?" Ông cụ Thôi vừa hỏi vừa đi đến trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi người.


"Là người của nhà họ Bạch!" Thôi Hữu Lượng trả lời trung thực.

"Nhà họ Bạch nào?" Ông cụ Thôi nhất thời không nhớ ra, Yến Kinh còn có một nhân vật họ Bạch nào?

"Chính là người của Bạch Thủ Kỳ!" Thôi Hữu Lượng hoảng hốt nói: "Người này tự xưng là chỗ dựa của nhà họ Bạch. Con dẫn hơn hai trăm người đến mà không thắng nổi nó."

"Cha, lần này cha dẫn người đến, đừng quên dẫn theo cả vị nhà chúng ta dùng số tiền lớn mời về để cung phụng. Thân thủ của nó... thật sự rất khủng bố!"

Nhà họ Bạch?

Ông cụ Thôi nghe thấy danh xưng này, tay không khỏi run lên. Nhưng nghe đến con trai nói dẫn theo hơn hai trăm người đều thua, ông ta lại chậm rãi bỏ điện thoại xuống.

Nhà họ Thôi bọn họ nuôi hơn ba trăm tên côn đồ, chớp mắt đã mất đi hai phần ba, hơn một trăm người còn lại cũng không cần triệu tập nữa.

"Ta biết rồi!"

Ông cụ Thôi kết thúc cuộc nói chuyện với con trai, lại nhanh chóng gọi điện thoại cho một người khác.

"Dư chân nhân! Nhà tôi gặp rắc rối lớn rồi! Nhanh đến đây!"

Nôn nóng chờ đợi khoảng chừng thời gian uống một tách trà, Dư chân nhân trong lời của ông cụ Thôi nói cuối cùng cũng đến.

"Lão Thôi, trễ như vậy rồi còn gọi tôi, xảy ra chuyện gì rồi?"

Dư chân nhân, một người hơn năm mươi tuổi, mặc một đạo bào màu xanh lá, khí chất bất phàm, từng cái nhấc tay bước chân cũng mang chút hình tượng của cao nhân đắc đạo.

"Là con trai của tôi, bị người ta bắt cóc rồi…" Ông cụ Thôi vừa chuẩn bị xe vừa kể lại sơ lược câu chuyện lần nữa.


"Ồ? Có thể một đánh một trăm?" Dư chân nhân gật đầu: "Xem ra gặp được người luyện võ rồi."

"Dư chân nhân, ông có nắm chắc không?" Ông cụ Thôi có chút không yên tâm nói: "Có cần kêu thêm một ít người theo nữa không?"

Lời này vừa nói ra, Dư chân nhân không khỏi cười lớn.

"Lão Thôi đừng hoảng, chẳng qua chỉ là võ công bình thường mà thôi, sao đủ khiến tôi sợ."

"Tục ngữ hay nói, võ công cao cường cũng sợ dao, dao kiếm có bén cũng không địch nổi sự thâm thúy của thuật pháp."

Lời nói chưa dứt, chỉ nhìn thấy Dư chân nhân phất tay một cái.

Đồ vật trang trí ở xung quanh giống như chịu phải lực tác động nào đó, vang lên tiếng va chạm leng keng.

Giây tiếp theo cảnh tượng không thể nào ngờ đến xuất hiện.

Chỉ nhìn thấy bàn ghế trong phòng làm việc cùng với rất nhiều kệ sách giống như mất trọng lực, tất cả đều lơ lững trong không trung.

Dư chân nhân mới phơi bày một tuyệt kỹ đã khiến cho ông cụ Thôi vô cùng thán phục, mở rộng tầm mắt.

"Dư chân nhân, quả thật là thần tiên."

Dư chân nhân cười ha hả, sau đó kéo ông cụ Thôi nói: "Lão Thôi, đi thôi, chỉ là chuyện cỏn con, một mình Dư tôi là đủ."


Bình luận

Truyện đang đọc