ĐAN VŨ CÀN KHÔN

Hoàng Hôn Thành, Hạ gia.

Trong đại điện Hạ gia tộc trưởng.

Lúc này Hạ gia tộc trưởng Hạ Trung Đô ngồi ở cao tòa, sắc mặt âm trầm, cùng bộ dáng lạnh nhạt bình tĩnh ở bên ngoài vừa rồi tựa hồ như là hai người.

- Phế vật, đều là phế vật! Mặt mũi của Hạ gia chúng ta đều bị các ngươi làm mất hết rồi!

Nhìn mấy tộc nhân tất cung tất kính đứng ở phía dưới, bọn người Hạ Thiên, Hạ Trung thình lình cũng ở trong đó, hắn vỗ mạnh tay vào lan can ghế, trong miệng ẩn chứ nổi giận nói.

- Tộc trưởng, việc này đều là vì Tần Phàm kia gây ra, hắn giết chết đại ca, là khiếu khích đối với Hạ gia chúng ta...

Lúc này trong miệng Hạ Thiên phẫn hận nói ra.

- Còn nói!

Nhưng hắn còn chưa nói xong, Hạ Trung Đô liền vỗ lan can lần nữa, chỗ ngồi kia do Thiết Mộc vạn năm chế tạo, giá trị liên thành, ở dưới cái vỗ này cơ hồ xuất hiện vết rạn, hắn giận dỗi nhìn Hạ Thiên phía dưới, trong miệng tức giận mắng:

- Ngũ kiếp Bán Thần, hơn nữa còn có gia tộc nhiều năm bồi dưỡng, nhưng ngay cả một nhất kiếp Bán Thần cũng giết không chết! Ngươi còn không biết xấu hổ nói sao?

- Tộc trưởng bớt giận, tiểu tử Tần Phàm kia đích thật là có chút cổ quái, hắn thụ một kích của ta, mặc dù chỉ là bốn thành thực lực, nhưng lực công kích lại vượt qua Thiên nhi rất nhiều, đồng dạng vẫn không giết được hắn. Hiện tại hắn thụ kích thứ hai của ta, vậy mà cũng chỉ là trọng thương hôn mê, chỉ sợ...

Lúc này Hạ Trung cũng đành phải kiên trì tiến lên nói ra.

- Hạ Trung, ngươi cũng cho ta quá thất vọng rồi. Ngươi thân là lục kiếp Bán Thần, ra tay đối phó nhất kiếp Bán Thần, không chỉ không có giết chết, cuối cùng vậy mà còn thua ở trong tay ngũ kiếp Bán Thần!

Hạ Trung Đô nộ khí khó bình, chỗ ngồi dưới thân phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt như muốn đổ vỡ.

Hạ Trung cúi đầu, không dám nói nữa.

Hắn biết rõ đây hết thảy đều là vì hắn chủ quan khinh địch, nếu như từ vừa mới bắt đầu đem hết toàn lực, Tần Phàm là tuyệt đối không có hi vọng mạng sống. Chỉ là hắn chưa từng có nghĩ đến một nhất kiếp Bán Thần sẽ có phòng ngự cùng sinh mệnh lực mạnh như vậy, vốn nhất kiếp Bán Thần trong mắt hắn bất quá là như con sâu cái kiến, tùy tiện dùng một ngón tay cũng có thể giết chết, cho nên ở đâu còn có thể đem hết toàn lực.

- Bất quá Tần Phàm này hoàn toàn chính xác là phải nhanh chóng loại bỏ, nếu không sớm muộn gì cũng là tai họa.

Thấy Hạ Trung không nói gì, lúc này sắc mặt Hạ Trung Đô khẽ biến thành hơi trì hoãn, lại nhàn nhạt nói:

- Hạ Thiên, ngươi là để cho ta thất vọng nhất, thân là ngũ kiếp Bán Thần, lại có cao cấp Bán Thần kỹ, nhưng ngay cả nhất kiếp Bán Thần cũng giết không chết, cố nhiên Tần Phàm này so với nhất kiếp Bán Thần bình thường lợi hại, nhưng trong đó trọng yếu nhất vẫn là thực lực của ngươi chưa đủ! Ta hỏi ngươi, cao cấp Bán Thần kỹ Huyết Khiếu Cuồng Long Đao của Hạ gia chúng ta ngươi tu luyện tới trình độ nào rồi hả?

- Còn không có tiểu thành...

Hạ Thiên cũng cúi đầu xuống nhỏ giọng trả lời.

- Hừ, uy lực cao cấp Bán Thần kỹ này cường đại, nếu như ngươi tu luyện nó đến đại thành, thậm chí chỉ cần tiểu thành, thì lần này ngươi muốn giết Tần Phàm cũng dễ như trở bàn tay. Còn ngươi nữa, cùng Mộ Thanh Thanh kia đều là ngũ kiếp Bán Thần, đều là thủ lĩnh một đời tuổi trẻ trong gia tộc, hơn nữa tuổi của nàng còn nhỏ hơn ngươi, nhưng ngươi nhìn xem lực lượng Nguyên Giới cùng vận dụng pháp tắc của các ngươi kém nhau bao xa.

Hạ Trung Đô lần nữa hừ lạnh một tiếng nói ra, đối với Hạ Thiên biểu thị hết sức bất mãn.

- Thiên nhi hổ thẹn, về sau nhất định cố gắng gấp bội.

Sắc mặt Hạ Thiên đỏ bừng, trải qua lúc này đầy hắn mới cảm giác được mình cùng Mộ Thanh Thanh chênh lệch cực lớn, trong lòng cũng cảm thấy rất đả kích.

- Tốt, đã như vầy ta cho ngươi tiến nhập Huyền Bá Đao cảnh của Hạ gia chúng ta tôi luyện một năm, một năm sau đi ra, ta muốn chính ngươi tự tay đi giết Tần Phàm kia, đến lúc đó ngươi sẽ có cơ hội.

Lúc này hai mắt của Hạ Trung Đô ngưng tụ nhìn xem Hạ Thiên nói ra.

- Hạ Thiên nhất định không phụ hi vọng!

Lúc này Hạ Thiên cũng là tinh thần chấn động nói ra, Huyền Bá Đao cảnh này chính là một Thượng Cổ bí địa mà Hạ gia bọn hắn tìm được, cũng là một trong những vốn liếng để Hạ gia bọn hắn có thể dừng chân Hoàng Hôn Thành, tiến nhập trong đó thập phần hung hiểm, nhưng phàm là thành công đi ra đều là thoát thai hoán cốt, thực lực tăng nhiều.

- Về phần Hạ Trung, ngươi lần này cũng không phải thực lực không đủ, chỉ là quá mức chủ quan, sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, đặc biệt là đối phó sát tử đích nhân, không có thể lưu tình chút nào. Chính ngươi tự giam cầm ở Nhai Tịnh Tư tu luyện ba năm đi.

Sau đó Hạ Trung Đô lại nhìn Hạ Trung nói ra.

- Vâng, Tộc trưởng.

Hạ Trung đáp ứng nói ra, sau đó hắn nghĩ nghĩ lại hỏi:

- Đồ vật Mộ Chấn kia yêu cầu, chúng ta còn muốn đưa qua sao?

- Chút ít đồ này đối với Hạ gia chúng ta mà nói không coi là cái gì, đã đáp ứng tự nhiên phải đưa qua, bất quá để cho Luyện Đan Sư chúng ta luyện chế đan dược chú ý một chút, đừng làm cho tiểu tử kia khôi phục quá nhanh.

Hạ Trung Đô lạnh lùng nói ra.

- Kỳ thật hiện tại thực lực của Tộc trưởng ngài so sánh với năm mươi năm trước gia tăng không ít, chẳng lẽ chúng ta còn phải sợ Mộ gia kia hay sao? Lần này chúng ta bị giết người còn chịu nhận lỗi, sẽ trở thành trò cười cho Hoàng Hôn Thành...

Lúc này ở sau lưng Hạ Trung cùng Hạ Thiên, có một gã tộc nhân muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là bước ra nói.

- Ta có tiến bộ, chẳng lẽ Mộ Chấn không có tiến bộ sao? Giữa chúng ta chính như ta nói, ngoại trừ đánh lên một hồi, chúng ta ai cũng không biết hiện tại thực lực của ai càng mạnh hơn nữa. Gần đây ta phải tu luyện trong Nguyên Giới Cực Cảnh, không cần phải vì hắn mà ảnh hưởng tới tu hành của ta, đợi ngày sau ta tu luyện thành công, thành chủ vị này tự nhiên sẽ trở lại trong tay Hạ gia chúng ta.

Hạ Trung Đô thản nhiên nhìn tộc nhân kia một cái, sau đó trong miệng âm lãnh nói.

Sau đó trên mặt hắn xuất hiện một tia ngưng trọng, có chút kiêng kị nói:

- Hơn nữa, gần đây ta còn nghe nói Mộ Chấn chi sư Hắc Hỏa lão quái tựa hồ trở về rồi.

- Hắc Hỏa lão quái?

Nghe được cái tên này, tất cả mọi người trong đại điện Tộc trưởng không khỏi là sắc mặt đồng thời biến đổi.

...

Cùng lúc đó, Hoàng Hôn Thành, trong một tiểu viện lịch sự tao nhã của Mộ gia.

Trong phòng, trên giường yên tĩnh nằm một thanh sam nam tử, quần áo trên người hắn rách rưới, khắp nơi nhuốm máu, thoạt nhìn có chút khủng bố. Hắn lúc này đóng chặt hai mắt, khí tức mềm mại như tơ, phảng phất giống như là ngủ rồi.

Mà ở bên giường, thì là đang ngồi hai người.

- Phụ thân, vẫn chưa được sao?

Một một người trong đó đúng là Mộ Thanh Thanh, lúc này nàng ngẩng đầu lên nhìn xem sắc mặt Mộ Chấn ngưng trọng, trong miệng nhẹ giọng hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc