ĐAN VŨ CÀN KHÔN

- Thánh nữ?

Tần Phàm không khỏi thầm giật mình, cũng không nghĩ ra địa vị của Phương Tiểu Tình lại cao như vậy.

- Phải, trên người Tiểu Tình ẩn chứa thần thú huyết mạch rất nồng, có thể khai thông với toàn bộ loài thú, thậm chí nàng có thể trực tiếp đối thoại với thần thú đại nhân, tương lai của Thần Thú gia tộc còn cần nàng đến chỉ dẫn.

Đại trưởng lão có chút sủng nịch nhìn Phương Tiểu Tình nói:

- Mấy năm nay làm khổ nàng, nhưng đây là do thần thú đại nhân an bài, có thể kết bằng hữu với kỳ tích chi tử, cũng là duyên phận của nàng.

Vừa mới nói xong, lúc này đại trưởng lão bỗng nhiên nhắm mắt lại, mà ngay khi Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình còn đang mê hoặc, hắn chợt mở mắt, sau đó tiếp tục nói:

- Tần Phàm, ngươi ở đây đợi thêm một lát, hiện tại thần thú đại nhân muốn tiếp kiến thánh nữ.

- Không ngờ thật sự có thể trực tiếp đối thoại với thần thú sao?

Nghe vậy, Tần Phàm không khỏi ngây ra, có vẻ khiếp sợ không thôi.

- Đương nhiên là thật, một lát thần thú đại nhân sẽ đích thân tiếp kiến ngươi, ngươi chuẩn bị một chút, ngàn vạn lần đừng mạo phạm thần thú đại nhân.

Lúc này đại trưởng lão thu hồi dáng tươi cười, nghiêm túc nói.

- Còn có thể tiếp kiến ta?

Nghe vậy trong lòng Tần Phàm rốt cục lật lên sóng to gió lớn, sắc mặt thay đổi kịch liệt, quả thật là không cách nào tin được. Bởi vì cho tới nay, hắn thật muốn xác minh vị chân thần duy nhất của Vũ Thiên đại lục có thực sự tồn tại hay không mà không có cơ hội, thậm chí lúc nhận Chân Võ Thần chúc phúc cũng không được nhìn thấy chút dấu hiệu nào.

Nhưng hiện tại hắn thậm chí có thể nhìn thấy thần thú!

Vị thần thú này rất có thể là chúc thần của Chân Võ Thần, chính là thần linh!

Thần rốt cục là thế nào tồn tại, năng lực có bao nhiêu? Là trời sinh hay do tu luyện mà thành?

Tần Phàm vẫn luôn muốn làm rõ vấn đề này.

Hiện tại rốt cục hắn đã có cơ hội tìm hiểu rõ ràng!

Có thể tự mình chứng kiến một vị thần, hắn tin tưởng rất nhiều vấn đề hắn đều có thể hiểu rõ được thông suốt.

Đại trưởng lão cũng nhìn ra được Tần Phàm thất thố, nhưng hắn cũng không để ý, chỉ khẽ cười cười liền dẫn Phương Tiểu Tình đi vào bên trong thiên điện. Hắn biết vô luận là ai, khi biết mình có thể chứng kiến một vị thần cũng đều sẽ có biểu hiện như vậy, thậm chí không cách nào chịu nổi kích động.

Thật giống như Phương Tiểu Tình, lúc này nàng biểu hiện thật nhút nhát, tựa hồ thập phần sợ hãi, thân thể đều phát run lên.

Nhìn thấy hai người dần dần biến mất tận sâu trong cung điện, trong lòng Tần Phàm thật lâu không thể bình tĩnh, thậm chí dần dần có loại cảm giác bất an. Loại cảm giác này là chờ mong, hưng phấn, nhưng mang theo một nỗi lo lắng tràn đầy.

Thần rốt cục có được năng lực như thế nào?

Có phải liếc mắt liền nhìn thấu bí mật của mình?

Vào lúc này, bên trong thiên điện chỉ còn một mình Tần phàm, bốn phía im lặng tới mức đáng sợ, hắn không tự chủ được nhìn thoáng qua lưng bàn tay phải của mình.

Tử sắc lôi viêm vẫn vô cùng diễm lệ, thật giống như còn đang thiêu đốt bốc lên.

Đây chính là chỗ mà hắn lo lắng nhất, vật này có quan hệ với nghịch thần giả Lôi Thần, có thể sẽ bị thần thú phát hiện hay không? Nếu như phát hiện được có trực tiếp giết chết mình hay không?

Phải cự tuyệt đi gặp mặt thần thú? Như vậy có bị xem rằng bất kính hay không? Như vậy Thần Thú gia tộc sẽ đối đãi với mình như thế nào?

Hơn nữa một lần cơ hội gặp mặt thần linh, bỏ lỡ có phải quá đáng tiếc?

Càng suy nghĩ Tần Phàm càng cảm thấy bất an, cả người như bị kim đâm, thậm chí tâm tình vốn bình thản của hắn không ngừng nổi lên từng vòng gợn sóng, không cách nào yên tĩnh trở lại.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Cũng không biết qua bao lâu, lúc này Tần Phàm đang ở bên trong cổ mộc thiên điện đứng ngồi không yên, trong lòng không ngừng bị giày vò.

Có gặp mặt thần thú hay không, đích thật là một quyết định gian nan đối với hắn.

Có thể nhìn thấy một vị thần, đối với tuyệt đại bộ phận người sống trên đại lục này mà nói là một vinh hạnh may mắn, thậm chí nếu là trước kia Tần Phàm sẽ hết sức vui vẻ, nhưng hiện tại Tần Phàm do dự.

Trong khoảng thời gian này, hắn không ngừng nhìn vào bên trong thiên điện, sản sinh ý thối lui.

Nhưng trong lòng hắn thật rõ ràng, nếu hắn rời đi như vậy, chẳng khác nào là phản kháng thần ý, là bất kính đối với thần thú.

Địa vị của thần thú ở Đại Khôn quốc là cao nhất, bất kính đối với thần thú ở trong mắt những tín đồ cuồng nhiệt mà nói chẳng khác gì là khinh nhờn thần linh. Đặc biệt là được thần thú triệu kiến chính là vô thượng vinh quang, nếu như Tần Phàm cự tuyệt, tuyệt đối sẽ khiến cho Thần Thú gia tộc thậm chí là cả Đại Khôn quốc phẫn nộ.

Đừng nói là chọc thần thú tức giận, cũng đừng nói là cả Đại Khôn quốc, chỉ là Thần Thú gia tộc đối với Tần Phàm hiện tại mà nói căn bản không chút lực phản kháng.

Thế lực của Thần Thú gia tộc vượt xa Kiền Kinh Tần gia, chẳng khác gì là Chân Võ thánh điện.

Lúc trước khi hắn gây nên ân oán cùng Kiền Kinh Tần gia, thánh chủ nhúng tay can dự vào, nhưng nếu hắn gặp phải Thần Thú gia tộc, hắn có thể khẳng định dù là thánh chủ của Chân Võ thánh điện Đại Kiền quốc cũng sẽ không lên tiếng một câu nào.

Vì một thiên tài có tiềm lực đi đắc tội với một thánh chủ thậm chí là thần thú?

Việc này căn bản không cần suy nghĩ thêm!

Nếu như không có thánh chủ can thiệp, hậu quả va chạm với Thần Thú gia tộc Tần Phàm hiểu rất rõ ràng, thực lực của hắn căn bản là không đáng nhắc tới.

Chỉ nói tới vị đại trưởng lão vừa rồi, tuy rằng bề ngoài biểu hiện thập phần bình dị gần gũi, nhưng Tần Phàm biết rõ thực lực ẩn chứa trên người hắn thật sự khủng bố, tuyệt đối là cường giả cấp bậc võ thánh, mà còn không phải là một võ thánh bình thường.

Đừng nhìn Tần Phàm hiện tại có thể miễn cưỡng đối phó nửa bước võ thánh, nhưng trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, cho dù hắn xuất ra toàn bộ thủ đoạn cũng chưa chắc chịu nổi một chưởng của lão nhân kia.

Nếu hiện tại hắn rời đi, cả Vũ Thiên đại lục cũng không còn địa phương cho hắn dung thân, thậm chí sẽ liên lụy tới Nam Phong Tần gia sau lưng hắn.

Nghĩ tới hậu quả nếu rời khỏi, cuối cùng Tần Phàm quyết định lưu lại, nhưng trong lòng suy nghĩ biện pháp che giấu vết tích. Về chuyện của tử sắc lôi viêm cùng nghịch thần giả Lôi Thần, hắn nhất định phải giải thích thật rõ ràng, còn không chút sơ hở để người nắm lấy.

Bởi vì hắn hiểu rất rõ, nếu bị thần thú phát hiện hắn nói dối, đây là chuyện vô cùng nghiêm trọng.

Thậm chí vị thần thú kia chỉ cần nhẹ nhàng nâng tay, có thể lập tức gạt bỏ hắn biến mất khỏi Vũ Thiên đại lục. Ngay cả võ thánh cũng không có thực lực chống đỡ thần thú, ở trước mặt một vị thần chân chính, Tần Phàm rất biết tự lượng sức mình.

Trên thực tế, về lôi viêm, Tần Phàm kỳ thật là có điểm vô tội, hắn chỉ muốn lợi dụng lôi điện trong Lôi Thần Miếu luyện thể mà thôi, nhiều nhất chỉ nghe được một câu nói của Lôi Thần, hắn căn bản ngay cả bóng hình của vị nghịch thần giả kia cũng chưa từng được chứng kiến.

Nhưng bởi vì bị Lôi Thần bò lên, hắn cảm giác mình đúng là vô cùng oan ức. 

Bình luận

Truyện đang đọc