ĐAN VŨ CÀN KHÔN

- Nhìn đủ rồi chứ?

Thanh âm Kỷ Huyên Nhi lạnh lùng truyền đến.

- Ách. . .

Tần Phàm lúc này mới quay đầu lại thần ra, xấu hổ gãi gãi đầu, mỉm cười nói:

- Không có ý tứ, ngươi lớn lên rất giống tỷ tỷ của ta. . .

- Hừ, không thể tưởng được người trốn khỏi tay Thanh Ưng mạo hiểm đoàn lại là một tên lãng tử, ngươi đi đi!

Kỷ Huyên Nhi lạnh lùng nói, sau đó xoay người, không ngờ nàng lại thảy đổi ý nghĩ ban đầu.

- Ách, thỉnh không nên hiểu lầm, ta nói là sự thật, ngươi thật sự lớn lên rất giống tỷ tỷ ta. . . Mà không phải là ta cố tình dùng ngôn ngữ mạo phạm ngươi.

Tần Phàm không khỏi cười khổ, không thể tưởng được như vậy cũng bị cho là lãng tử, nhưng thế giới này lại không có ảnh chụp, ngược lại rất khó giải thích, chỉ đành chuyển hướng chủ đề hỏi:

- Ngươi biết bao nhiêu chuyện của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn?

Bất quá Kỷ Huyên Nhi lại không trả lời.

- Cái này. . . Ta vừa rồi thật sự không cố tình nhìn ngươi đâu! Tuy rằng ngươi lớn lên rất dễ nhìn, nhưng ta cam đoan ta nhìn ngươi chỉ là vì ngươi lớn lên giống tỷ tỷ của ta thôi! Tuyệt đối không có tâm tư làm loạn gì cả.

Tần Phàm thấy Kỷ Huyên Nhi không để ý tới, vì tỏ thành ý nên hắn đành giải thích. Dù sao hắn đối với yêu thú sơn mạch này cũng không quen thuộc lắm, hắn cần một người dẫn đường. Huống hồ Kỷ Huyên Nhi trước mắt na ỳ rõ ràng có cừu oán với thanh Ưng mạo hiểm đoàn, ngược lại là có cùng địch nhân. . . Bất quá lời giải thích này tựa hồ có chút hương vị giấu đầu lòi đuôi.

- Nếu ngươi muốn biết thì con mắt nên quy củ một chút, nếu không đừng trách ta không khách khí.

Lúc này Kỷ Huyên Nhi mới xoay người lại lạnh giọng nói, cũng không biết có tin lời giải thích của Tần Phàm không.

Tần Phàm nghe xong không khỏi có chút không biết nói gì, tuy rằng Kỷ Huyên Nhi này thật sự rất động lòng người, nhưng vừa rồi hắn không có ngoại tâm tư như Kỷ Huyên Nhi nghĩ, bất quá hắn cũng không muốn làm tiếp chuyện giải thích tức là che dấu kia, chỉ bất đắc dĩ trợn trắng mắt.

- Tuy rằng không biết ngươi sao lại đắc tội Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, nhưng nếu đã cùng chung địch nhân, vậy thì chúng ta có thể hợp tác, chỉ là không biết ngươi có dũng khí này không?

Kỷ Huyên Nhi lại lạnh giọng hỏi.

- Ta cũng đã có nói là muốn Thanh Ưng mạo hiểm đoàn phải gà chó không yên!

Khóe miệng Tần Phàm có chút nhếch lên, lộ ra một vòng lãnh ý nhàn nhạt. Một mặt là bởi vì thù hận song phương kết xuống, một phương diện khác là vì Tần Phàm muốn xem đây như là một lần lịch lãm rèn luyện.

- Hi vọng ngươi cũng có năng lực như thế a.

Kỷ Huyên Nhi hơi có chút khinh thường nói.

Tần Phàm khoát tay áo, cũng không giải thích.

- Thanh Ưng mạo hiểm đoàn tổng cộng có hơn ba trăm người, chính là dong binh đoàn lớn nhất từ Thanh Thạch Trấn đến bên ngoài yêu thú sơn mấy, thành viên trong đoàn cơ hồ đều có được thực lực ngoài Võ Giả lục cấp, vốn có mười Võ sư, hiện giờ ngay cả Phương Trọng kia cũng đã đột phá đã đến cảnh giới Võ sư, vậy thì tổng cộng có mười một Võ sư rồi. . .

Kỷ Huyên Nhi chậm rãi nói về thực lực của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn.

Tần Phàm suy đoán, Phương Trọng kia chính là Võ sư mũi ưng rồi.

- Mặt khác, phụ thân của Phương Trọng, chính là đoàn trưởng Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, là một vị Tiên Thiên Võ sư.

Cuối cùng, Kỷ Huyên Nhi nói ra một tin tức khiến sắc mặt Tần Phàm trở nên có chút ngưng trọng.

- Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này lại có thực lực mạnh như vậy sao...

Trong nội tâm Tần Phàm hơi chút giật mình, thực lực như vậy thậm đã không sai biệt lắm với một ít Chân Vũ thế gia rồi.

Đương nhiên số lượng Võ sư và Tiên Thiên Võ sư so với những gia tộc kia vẫn có chỗ không kịp, dù sao mạo hiểm giả dù sao cũng là một chức nghiệp phong hiểm tương đối cao, đại bộ phận người có thực lực Võ sư hoặc là Tiên Thiên Võ sư đều tình nguyện đến các gia tộc lớn đảm đương hộ viện hoặc là khách khanh, phong hiểm nhỏ hơn, lại càng có khả năng đạt được công pháp võ kỹ cao cấp nữa.

- Sao ngươi lại muốn đối phó Thanh Ưng mạo hiểm đoàn?

Tần Phàm hứng thú hỏi Kỷ Huyên Nhi, hắn rất khó minh bạch một nữ tử yếu đuối thế này thậm chí có dũng khí đối kháng với một mạo hiểm đoàn cường đại như vậy, mà Tần Phàm xem thì Kỷ Huyên Nhi thậm chí còn chưa đột phá đến cảnh giới Võ sư nữa, thực lực đại khái là Võ Giả cửu cấp. Trừ phi là có thâm cừu đại hận...

- Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này kỳ thật chính là một đoàn thể cường đạo, bọn hắn tụ tập cùng một chỗ, ở trong yêu thú sơn mạch cưỡng gian rồi giết chết đánh cướp, quả thực là việc ác bất tận! Mỗi lần có mạo hiểm giả lạc đàn gặp phải bọn hắn thì chính là cửu tử nhất sinh. Nếu như không phải không ngừng cướp đoạt, Phương Trọng kia cũng không thể nào nhanh chóng tăng lên đến cảnh giới Võ sư như vậy được.

Kỷ Huyên Nhi oán hận nói, nói đến Phương Trọng thì càng nhiều hơn vài tia lãnh ý.

- Gian... Giết đánh cướp? Chẳng lẽ?

Tần Phàm vụng trộm nhìn thoáng qua Kỷ Huyên Nhi, dung nhan và tư thái tuyệt sắc kia, đặc biệt cái eo thon kia, lại mê người như vậy... Đáng tiếc... Trong nội tâm Tần Phàm âm thầm phỏng đoán, trên mặt không khỏi nổi lên một tia đồng tình.

- Ngươi... Ngươi ánh mắt này là có ý gì? Có tin ta sẽ giết ngươi không!

Kỷ Huyên Nhi thấy ánh mắt kia của Tần Phàm sao còn không biết hắn đã hiểu lầm gì, không khỏi tức giận lạnh giọng nói:

- Ca ca của ta chính là bị tên Phương Trọng cặn bã kia giết chết! Ta nhất định sẽ tự tay giết chết hắn để báo thù cho ca ca!

Trên mặt Tần Phàm hiện lên thần sắc khó xử, thế mới biết mình đã nghĩ lầm rồi, hắn liền vội vàng giảng hòa:

- Khục khục, bất quá chỉ là một ổ Võ sư thôi mà, ngày sau có cơ hội ta sẽ hốt nguyên ổ bọn chúng!

- Biết rõ Thanh Ưng mạo hiểm đoàn có thực lực như thế, ngươi còn dám đối nghịch với bọn họ sao?

Kỷ Huyên Nhi lạnh lùng hỏi.

- Có gì không dám?

Tần Phàm tự tin cười cười, âm lãnh nói:

- Ta là người ân tất báo, có cừu oán lại càng không thể không báo! Thanh Ưng mạo hiểm đoàn hôm nay đã dám vây giết ta, nhưng lại để ta trốn được, như vậy thì bọn chúng phải có giác ngộ bị ta trả thù!

Hắn và Thanh Ưng mạo hiểm đoàn đã kết xuống thù hận, không thể nào hòa giải được! Thanh Ưng mạo hiểm đoàn không muốn lưu lại mối họa như hắn, Tần Phàm cũng không muốn lưu lại mối họa Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này! nguồn TruyenFull.vn

Hắn muốn trở thành người mạnh nhất, khống chế vận mệnh của mình! Mà ngay cả tánh mạng của mình cũng có thể bị uy hiếp, vậy thì làm sao khống chế vận mệnh! Cho nên, phàm là người uy hiếp đến hắn, Tần Phàm đều nhất định phải nghĩ biện pháp quét dọn chướng ngại!

Bởi vậy, Tần Phàm không khỏi nghĩ đến Tần Phàm chết trước kia, để Luyện Đan Sư như hắn có thể hàng lâm đến thế giới này, bất quá Tần Phàm sẽ không cảm tạ hắn, mà đợi sau khi thực lực đủ sẽ quay về gia tộc nghĩ cách tìm ra người này, vĩnh viễn tiêu trừ hậu hoạn.

Bình luận

Truyện đang đọc