ĐAN VŨ CÀN KHÔN

- Hai vị, Thanh Ưng mạo hiểm đoàn tuy rằng trên danh nghĩa chia làm ba tiểu đoàn, nhưng đoàn ba chúng ta cũng vì bất đắc dĩ mới gia nhập, cũng không làm những chuyện đánh cướp kia, hi vọng hai vị có thể giơ cao đánh khẽ, buông tha chúng ta.

Tên trung niên gọi là Trần Kỳ kia chắp tai nói với Tần Phàm và Kỷ Huyên Nhi, thành khẩn nói.

- Trần Kỳ đúng không, ngươi lui ra phía sau trăm mét, chỉ cần ngươi nói là đúng, ta cam đoan không làm khó dễ các ngươi.

Tần Phàm nhìn một màn này, bình tĩnh mỉm cười, mở miệng nói. Tuy rằng hắn tự cao thực lực không sợ những người này, nhưng bớt đi hai mươi người vẫn sẽ nhẹ nhõm hơn không ít, hơn nữa hắn còn muốn từ miệng Trần Kỳ biết rõ một ít tư liệu về phụ thân Phương Trọng, Phương Viễn Sơn. Text được lấy tại Truyện FULL

- Trần Kỳ, ngươi dám!

Trương Tông kia lại tức giận quát.

- Người của đoàn ba, toàn bộ lui ra phía sau trăm mét.

Trần Kỳ ngược lại cũng là một hán tử, quyết đoán mở miệng nói, sau đó tự mình dẫn đầu lui về sau.

- Trần Kỳ ngươi cái tên phản đồ này, đợi đoàn trưởng trở về nhất định sẽ không bỏ qua ngươi đâu, hôm nay ta trước tiên giải quyết hai tiểu tiện nhân kia, lát nữa mới tính sổ với ngươi!

Trương Tông càng giận tím mặt, thiếu chút nữa đã muốn thanh lý môn hộ trước, nhưng nghĩ đến tự loạn trận cước chỉ tổ bị người ta đánh bại liền đè xuống đoàn lửa giận này.

- Cẩn thận một chút.

Tần Phàm nhàn nhạt liếc nhìn trận thế đối diện, quay đầu nhẹ giọng nói với Kỷ Huyên Nhi một câu. Sau đó cũng lười nói nhảm thêm, toàn lực phát động Lưu Tinh Bộ xông về phía đám người.

- Bắn!

Trương Tông thấy hai người xông tới, lập tức ra lệnh một tiếng, mưa tên dày đặc lập tức phô thiên bắn về phía hai người.

Hai mắt Tần Phàm ngưng tụ, lo lắng Kỷ Huyên Nhi ngăn cản không nổi, liền hữu ý vô ý chắn trước người. Những mũi tên này dù bắn trúng hắn, với thể phách của hắn cũng sẽ không tạo thành tổn thương gì cả, có một ít mũi tên thậm chí bắn trúng hắn còn bị bắn ngược ra nữa.

- Chết đi!

Đợi đến khi cách trận hình đối phương chưa đầy 10m, trong nội tâm Tần Phàm quát lạnh nói, Lưu Tinh Bộ toàn lực bộc phát, thân bắn ra như lưu tinh.

Mà trong khi Tần Phàm tăng tốc thì Kỷ Huyên Nhi ở phía sau hắn cũng vào lúc này lóe thân ảnh lên, trực tiếp lướt qua hắn, dao găm màu đen trong tay "Tạch tạch tạch" cực kỳ nhanh chóng chặt đứt mấy mũi tên bay tới, phóng thẳng tới Trương Tông.

Vèo!

Híz-khà-zzz ――

Một đạo hàn quang màu đen hiện lên, thớt tuấn mã màu đen kia rên rĩ một tiếng, tử cổ đến bụng đều bị một đao kia rạch đứt, lại còn bị Trương Tông kéo đầu ngựa giơ lên, huyết nhục văng khắp nơi, tràng diện cực kỳ huyết tinh.

- Tiểu tiện nhân dám càn rỡ như thế!

Trương Tông kia lớn tiếng gào thét, phi thân một cước dẫm đại mã màu đen kia xuống, bản thân lại mượn lực phi thân nhảy xuống, trong tay quơ lấy một thanh đại đao dài chừng một trường, từ trên cao xuống mở núi phá đá, từ trên cao chém xuống Kỷ Huyên Nhi, trên lưỡi đao kia lóe lên võ khí màu cam chói mắt, khiến người thiếu chút nữa không mở mắt ra nổi.

Không hổ là Võ Sư bát cấp! Tần Phàm trông thấy một đao uy thế mười phần kia, trong lòng cũng ẩn ẩn có chút lo lắng cho Kỷ Huyên Nhi, dưới chân càng không dám có nửa phần chần chờ, lập tức xông giết qua, muốn cùng Kỷ Huyên Nhi trước tiên giải quyết Trương Tông này.

Phanh! một thanh âm vang lên lên, vào đúng lúc này, dao găm trong tay Kỷ Huyên Nhi lại trực tiếp đón lấy lưỡi đao của Trương Tông, lập tức hỏa tinh văng khắp nơi, hào quang bắn ra bốn phía.

Song đao đấu sức!

- Ah ――

Lực lượng của Kỷ Huyên Nhi vốn không bằng Trương Tông, nhưng hắn lại hét to một tiếng, nguyên lai là bị năng lượng nóng lạnh của Kỷ Huyên Nhi truyền đến từ mũi đao khiến hổ khẩu hắn chấn động, trường đao trong tay cơ hồ rời tay.

Nhưng thế vẫn chưa xong!

Bành! Nháy mắt sau đó, cổ tay của Trương Tông vậy mà lại đột nhiên nổ tung, ngay cả cánh tay được võ giáp bảo hộ cũng bị phá vỡ, lập tức huyết nhục văng khắp nơi, thoạt nhìn rất đáng sợ.

Tần Phàm trông thấy một màn này, cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh, trong nội tâm hơi chấn động, Lãnh nhiệt chi đạo này bạo phát ra cũng quá kinh khủng a! Nếu như ngày đó lúc mình tỷ thí với Kỷ Huyên Nhi nàng cũng như thế này, vậy hậu quả của mình sẽ không thể lường được!

Bành! Bành! Bành!

Chỉ thấy thân hình Kỷ Huyên Nhi chớp động, dao găm màu đen trong tay không ngừng bay múa, vài tiếng bạo tạc liên tục vang lên, nhìn lại Trương Tông thì đã phát hiện võ giáp toàn thân hắn nghiền nát không chịu nổi, mà một thân huyết nhục hoặc là một mảnh cháy đen, hoặc bị băng sương đông cứng, tình huống cực kỳ thê thảm.

Oanh!

Võ Giả bát cấp, cứ như vậy trừng mắt, ầm ầm ngã xuống đất.

Tử tướng của Trương Tông này còn khó coi hơn cả Phương Trọng.

- Chuyện gì xảy ra?

Tần Phàm nhướng mày, nhưng nhìn ra Kỷ Huyên Nhi lúc này có chút không bình thường, hắn liền đi tới bên nàng, phát hiện khí tức của nàng đã có chút hỗn loạn.

Kỷ Huyên Nhi cau mày, sắc mặt khi thì tái nhợt khi thì hiện hồng, nhưng miệng lại không nói gì.

- Nhị đoàn trưởng chết rồi!

- Nhanh! Nhanh bắn chết bọn hắn, báo thù cho nhị đoàn trưởng!

- Bọn hắn chắc chắn sẽ không buông tha cho chúng ta đâu! Liều mạng.

- Cùng tiến lên giết chết bọn hắn! Chúng ta gần trăm người chẳng lẻ lại sợ hai người bọn họ sao?

Sưu sưu sưu!

Lại một trận mưa tên phóng tới.

- Muốn chết!

Sắc mặt Tần Phàm lạnh lẽo, nhưng thân hình trực tiếp ngăn ở trước người Kỷ Huyên Nhi. Lấy cường độ khí lực của hắn, ngoại trừ cần ngăn lại mũi tên ở chỗ hiểm, nơi khác căn bản không cần lý đến. Bất quá, Kỷ Huyên Nhi có võ giáp hộ thể, kỳ thật tạm thời cũng không sợ những mũi tên này.

- Đã như vầy, cũng đừng trách ta đại khai sát giới!

Tần Phàm vung tay phải lên, ngăn lấy một mũi tên bắn về phía mắt mình, sau đó đón lấy mưa tên, phi thân nhảy lên, đánh một quyền về phía một mạo hiểm giả cách hắn không xa.

Bành! Tần Phàm đánh một quyền lên lưng ngựa, lập tức người ngã ngựa đổ.

Oanh! Tiếp theo Tần Phàm trực tiếp đá một cước lên người tên kia, hiện giờ lực lượng thân thể hắn lớn cỡ nào, võ giả không có võ giáp bảo hộ này trực tiếp bị đạp vỡ xương ngực.

- Tiếp theo!

Thân hình Tần Phàm lại động, lần nữa cao cao nhảy lên, lần nữa đá một người xuống ngựa, Tần Phàm đang muốn tiến lên đánh chết, lại đột nhiên nghe thấy sau lưng vang lên tiếng quát chói tai.

- Tần Phàm, ta đến chơi với ngươi!

Lúc này một gã Võ Giả cửu cấp chủ động nhảy xuống ngựa ra, sử ra một hắc sắc trường thương, như độc xà xuất động đâm thẳng tới trái tim Tần Phàm.

- Hừ!

Tần Phàm đột nhiên quay đầu lại, nắm đấm trên tay phải có chút co rút lại, Linh Hàn Quyền Sáo hiện ra, sau đó nháy mắt sau đó, lại như Thương Long ra biển, nắm đấm nương theo võ khí đột nhiên đấm ra!

Dùng quyền đấu với thương!

- Tạch...!

Nhưng đầu trường thương do thép tinh đúc thành kia vừa tiếp xúc đã bị một quyền của Tần Phàm đánh cho biến hình, sau đó lực lượng trên nắm tay hắn chưa giảm, thế như chẻ tre, lại trực tiếp phá vỡ báng thương thành hai nửa, lập tức gỗ vụn văng tứ tung.

Bình luận

Truyện đang đọc