ĐAN VŨ CÀN KHÔN

- Ân.

Thái Dao nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng nàng đã không có loại thẳng thắng như lúc trước kia, vốn Lạc thành Thái gia đại tiểu thư không sợ trời không sợ đất, vào lúc này lại cúi đầu, không dám cùng Tần Phàm đối mặt lần nữa.

Bất quá chỉ đi vài bước, đợi đến gần Tần Phàm một ít, nàng lại bỗng nhiên bắt được một cảm giác đặc thù, giống như làm cho Tiên Thiên võ khí toàn thân nàng đều đình chỉ vận chuyển .

- Tần Phàm, ngươi...

Như là một đạo thiểm điện, trên mặt Thái Dao hiện lên một tia ngạc nhiên, sau đó bỗng nhiên kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Tần Phàm.

Cái loại cảm giác này nàng hết sức quen thuộc, đó là chỉ có ở trên người trưởng bối Võ Tôn trong nhà mới cảm thụ được.

- Lên đi.

Tần Phàm hơi gật đầu cười cười, cũng không có nói thêm nữa, dẫn đầu đi lên.

Nhìn bóng lưng màu xanh kia, Thái Dao kinh ngạc mà đứng nguyên tại chỗ, trong hai tròng mắt tràn đầy không thể tin được cùng không thể tưởng tượng nổi, cảm xúc càng thêm phức tạp bắt đầu khởi động trong nội tâm.

- Hắn... Vậy mà đã bước vào Võ Tôn chi cảnh rồi...

Trong miệng Thái Dao thì thào nói, nàng cúi đầu, thẳng đến khi Tần Phàm đi tới tầng thứ hai Minh Nguyệt Lâu, nàng còn không có đi về phía trước một bước.

Ở thời khắc này, chẳng biết tại sao, bên trong vành mắt của nàng có chút ướt át, bỗng nhiên có một cảm giác muốn rơi lệ, tuy nàng cũng không biết cái này là bởi vì sao mà chảy nước mắt.

Vốn nàng biết Tần Phàm cùng Càn Kinh Tần gia có năm năm ước hẹn, hôm nay Tần Phàm nhanh như vậy liền đột phá đến Võ Tôn chi cảnh, tuy nàng cảm thấy khiếp sợ, nhưng nên vì Tần Phàm cao hứng mới đúng.

Bất quá Thái Dao lại cảm giác được trong nước mắt của mình ngoại trừ vì Tần Phàm mà cao hứng, còn có một chút vật gì đó khác.

Có thất lạc? Có giải thoát?

- Ta cùng hắn cách càng ngày càng xa rồi...

Khi Thái Dao lần nữa ngẩng đầu lên, Tần Phàm đã đổi qua một chỗ ngoặt, trên bậc thang đã hoàn toàn nhìn không tới thân ảnh của hắn rồi.

Tại nguyên chỗ đứng hồi lâu, Thái Dao còn không có đi về phía trước một bước, nàng sợ.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nàng chứng kiến cái bóng ở dưới Dạ Minh Châu trên thang lầu, quanh co, nhưng trong mắt của nàng lộ ra mơ mơ hồ hồ.

Phố dài hối hả, tựa hồ lộ ra rất yên tĩnh, hoặc là nói ở trong tai của nàng đã không có thanh âm.

Ta vẫn là Thái Dao tiểu thư của ngươi mà thôi.

Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Thái Dao cũng không có leo lên Minh Nguyệt Lâu, mà là ảm đạm xoay người rời đi.

Mà ở tầng ba Minh Nguyệt Lâu, Tần Phàm đứng ở bên cạnh vị trí cũ mà lúc trước cùng Thái Dao quen biết, lẳng lặng nhìn bóng hình xinh đẹp ở phía dưới chậm rãi biến mất trong đám người kia.

Hắn không có gọi Thái Dao lại.

Hắn không biết phải nói cái gì.

Trong lòng Tần Phàm có chút sầu bi nhàn nhạt, cảm giác cô độc trong lòng quá nặng, cũng là ở thời khắc này, bỗng nhiên hắn cảm thấy, ở thế gian này, có một đồ vật thập phần huyền diệu.

Cái kia chính là vận mệnh.

Tuy thiên phú của Thái Dao cũng có thể nói là không thấp, tuổi còn trẻ đã là một Tiên Thiên Võ sư, có thể nói ở bên trong bạn cùng lứa tuổi coi như là cực kỳ thiên tài, ngoại trừ những siêu cấp thiên tài trong Chân Vũ Thánh Địa kia, toàn bộ Đại Càn quốc cũng chưa hẳn có mấy người vượt qua nàng.

Bất quá thời điểm Thái Dao gặp lại Tần Phàm, lại phát hiện hắn đã trở thành một Võ Tôn rồi, nàng lập tức cảm giác được mình cùng thiếu niên áo xanh này có chênh lệch cực lớn, thậm chí là một cái hào rộng, làm cho nàng không có dũng khí đi vượt qua.

Hơn nữa nàng đã từng đến Nam Phong Thành, đã biết một ít chuyện về Tần Phàm Tần Li, cảm thấy hai người này mới là một đôi trời đất xe duyên, nàng cũng không muốn chen chân trong đó.

Cho nên cuối cùng nàng vẫn là lựa chọn ly khai.

Đứng lặng bên cửa sổ, Tần Phàm thật lâu mà ngóng nhìn đám người chậm rãi chảy qua dưới phố dài, bóng dáng màu tím nhạt kia đã sớm biến mất không thấy gì nữa, chỉ là ôm ấp tình cảm trong lòng của hắn còn không có hoàn toàn biến mất.

Đối với Thái Dao tránh mà không thấy, hắn có thể lý giải, nhưng trong lòng vẫn tránh không được có chút cảm xúc.

Trước kia, mặc dù Thái Dao có hảo cảm đối với Tần Phàm, nhưng hai người vẫn y nguyên có thể làm bằng hữu, thậm chí ở một năm trước, lẫn nhau tầm đó còn có thể đàm tiếu ngôn hoan.

Mà sau khi Tần Phàm trở thành Võ Tôn, quả nhiên là hết thảy đều không thể trở lại trước kia rồi. Vô luận là Thái Hiên hay là Thái Dao, cùng huynh muội bọn họ ở chung đã không thể giống như trước kia.

Lúc này, chân trời một vầng trăng cong soi sáng, đã chậm rãi bay lên.

Tần Phàm ở góc độ này nhìn lại, dưới ánh trăng, nửa cái Lạc thành tao nhã thu hết vào mắt, hết thảy như thơ như vẽ, nhà cửa xa hoa...

- Tỷ tỷ, có lẽ chỉ có thời điểm cùng ngươi một chỗ, hết thảy mới không cải biến a...

Tần Phàm ngẩng đầu nhìn trăng sáng kia, trong miệng thì thào nói.

Hắn đối với trước khi ly khai Chân Vũ Thánh Địa không thể gặp lại bóng dáng trong lòng, rất là tiếc nuối.

Giờ khắc này, Tần Phàm thật là vô cùng hoài niệm Tần Li vẫn còn trong Chân Vũ Thánh Địa. Chỉ có Tần Li, mới có thể ở vô luận thực lực của hắn cao thấp đều một mực ủng hộ và tin tưởng hắn, hơn nữa quan tâm cùng yêu say đắm sẽ không bởi vì thực lực của hắn cao thấp mà có một tia cải biến.

Ở trong nội tâm Tần Phàm, Tần Li thật sự bất đồng. Cái loại cảm giác này rất là kỳ quái, lại để cho Tần Phàm cảm giác được bọn hắn tầm đó tựa hồ là vận mệnh an bài, linh hồn gắn bó, coi như là không cùng một chỗ, cũng có thể vi diệu cảm giác được đối phương.

Bất quá thời điểm nghĩ tới đây, Tần Phàm cảm giác được đầu của mình có chút đau.

- Tỷ tỷ, ta biết rõ ngươi rất nhanh sẽ trở thành Võ Tôn, chúng ta rất nhanh sẽ tương kiến.

Tần Phàm đoán chừng là vì hôm nay mình đối với tâm tình cảm ngộ quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn không thừa nhận nổi, liền tạm thời không hề đi đa tưởng, ý định ngồi xuống trước nghỉ ngơi một hồi.

Mà vào lúc này, ở bên thang lầu kia truyền đến một ít ầm ĩ.

- Tiểu nhị, đây là có chuyện gì? Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy đem bàn của Thái Dao tiểu thư an bài cho người khác rồi hả?

Một thanh âm có chút âm lãnh từ thang lầu Minh Nguyệt Lâu truyền đến.

- Cái này... La thiếu gia, vị công tử này nói hắn cùng với Thái Dao tiểu thư quen biết...

Tiểu nhị Minh Nguyệt Lâu kia vội vàng ấp úng nói.

Trên thực tế, vừa rồi hắn là cảm giác được thiếu niên áo xanh kia áp lực quá lớn, hắn căn bản không dám nói một câu không.

Bất quá thật sự là hắn là ở ba năm trước đây bái kiến thiếu niên áo xanh này cùng Thái Dao cùng một chỗ ngồi chung.

- Nhận thức Thái Dao tiểu thư? A, tại Lạc thành người nhận thức Thái Dao tiểu thư nhiều như vậy, chẳng lẽ ngươi đều an bài cho bọn hắn sao? Hắn nhận thức Thái Dao tiểu thư, nhưng hỏi qua Thái Dao tiểu thư nhận thức hắn sao?

Thiếu gia họ La kia cười lạnh một tiếng nói ra, lời này tựa hồ không hề giống như là nói cho tiểu nhị Minh Nguyệt Lâu kia nghe.

Bình luận

Truyện đang đọc