ĐAN VŨ CÀN KHÔN

- Mộc Thiên Hùng, ngươi đuổi theo ta lâu như vậy, nếu hiện tại ngươi đã đuổi tới, vậy ân oán giữa chúng ta giải quyết cho xong đi!

Tần Phàm cũng lo lắng đêm dài lắm mộng, hiện tại hắn phỏng chừng Mộc Thiên Hùng còn chưa biết rõ thân phận của chính mình, vì vậy thân hình chợt lóe, thật nhanh bay ra khỏi thành.

Bất quá bởi vì Mộc Thiên Hùng là siêu cấp hung nhân, ở bên trong Kiền Khôn Đới cũng có thanh danh, người nhận ra hắn hẳn là không ít, nếu Tần Phàm ở gần Đại Phong Thành quyết chiến cùng hắn tự nhiên sẽ khiến cho không ít người vây xem, như vậy ngày sau nhất định sẽ truyền tới Thần Mộc Thành Mộc gia.

Tần Phàm cũng không muốn vào lúc này lại kết thành tử cừu với một nhất phẩm chân võ thế gia.

Cho nên hắn dự tính trước khi Mộc Thiên Hùng đi tới Đại Phong Thành thì phải chặn đường, không cho hắn tiến vào Đại Phong Thành, chỉ dẫn dắt hắn đi tới một nơi hoang vắng không người để giải quyết.

Sau một lát, Tần Phàm đã đi ra khỏi thành, một thân thanh y, tâm tình bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên đi xa khỏi Đại Phong Thành ước chừng nửa dặm ở lại chờ Mộc Thiên Hùng đến.

Trên thực tế khi Tần Phàm phát hiện ra Mộc Thiên Hùng, người kia vẫn còn ở cách Đại Phong Thành khá xa. Nhưng bởi vì Tần Phàm tu luyện Chu Thiên Tinh La Quyền, cảm ứng lực xuyên thấu tinh không, trên thực tế đã được trải qua một phen tôi luyện, kết quả lực cảm ứng càng tăng lên, vì vậy phạm vi cảm ứng cũng gia tăng.

Hơn nữa Mộc Thiên Hùng cũng không hề có ý che giấu khí tức của chính mình, vì vậy Tần Phàm mới có thể phát hiện được hắn dù ở khoảng cách xa như vậy.

Hơn nữa hiện tại tốc độ của Tần Phàm cũng cực nhanh, từ thành chủ phủ đi tới ngoài thành cũng không xa, cho nên hắn có thể đến trước ngoại thành chặn đường đối phương.

Tốc độ của Mộc Thiên Hùng không chậm chút nào, Tần Phàm chỉ đứng đợi vài phút thời gian thì hắn đã mang theo bụi đất thổi tung cuồn cuộn gào thét bay tới. Không thể không nói thực lực tuyệt đại hung nhân đích xác là cường hãn, tạo thành thanh thế thật lớn, không hề có chút che giấu, mặt đất cũng theo bước chân hắn mà bị chấn động lên.

- Mộc Tu Công, thật lâu không gặp!

Tần Phàm nhìn người kia càng lúc càng tới gần, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, thanh âm ngưng tụ thành tia xuyên thấu hư không, ngược gió đưa vào trong tai Mộc Thiên Hùng.

Bản thân hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, đợi đối phương chạy tới.

- Hỗn đản tiểu tử, còn dám chủ động đứng nơi này chờ chịu chết!

Rất nhanh Mộc Thiên Hùng cũng đã phát hiện được Tần Phàm, vừa nhìn thấy người cũng không ngờ đối phương đang đứng chờ mình, thoáng ngây ra, sau đó giận tím mặt quát.

Ngay lập tức hắn cũng không nói nhiều, bụi đất bị hắn cuốn theo trên đường liền bị hắn dùng kình khí cuốn thành một đầu thổ long thật lớn hướng Tần Phàm gào thét công kích tới.

- Mộc Tu Công, cố nhân vừa gặp lại, như thế nào mới gặp mặt lại đưa món lễ vật dày như vậy đây? Không bằng chúng ta đổi một địa phương uống vài ly, từ từ tâm sự chuyện cũ!

Tần Phàm thấy đầu thổ long thổi quét tới, hắn cũng không đi ngạnh kháng, thân ảnh chợt lóe trực tiếp chạy đi xa.

Hắn chỉ lo lắng lúc này nếu phát sinh thanh thế quá lớn sẽ khiến cho người trong Đại Phong Thành chú ý.

Mộc Thiên Hùng nghe được Tần Phàm nhắc tới “chuyện cũ”, ngay lập tức gợi lên nỗi khuất nhục ngày đó bị Tần Phàm dùng quỷ kế chạy thoát! Lúc ấy hắn vốn cho rằng mạng của Tần Phàm nắm trong tay hắn, sau khi người kia chạy mất chẳng khác gì hung hăng đánh lên mặt hắn một chưởng!

- Uống vài ly? Được, lão phu muốn ăn thịt của ngươi, uống máu của ngươi! Lần này ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi có cơ hội chạy trốn! 

Nghĩ tới tình hình lúc đó, Mộc Thiên Hùng hận đến nghiến răng nghiến lợi, từ khi hắn thành danh cho tới bây giờ chưa từng có người dám trêu đùa qua hắn như thế!

Giẫm mạnh một bước, một đạo vết rách thật sâu xuất hiện trên mặt đất, sau đó thân hình Mộc Thiên Hùng chợt bắn ra, hướng Tần Phàm đuổi tới.

- Ha ha, Mộc Tu Công, thật biết nói giỡn, sao ta lại phải chạy trốn đây? Khó một lần gặp lại, tiểu tử lần này sao dám không thịnh tình chiêu đãi?

Tần Phàm thấy Mộc Thiên Hùng càng ngày càng tức giận, hắn lại mừng rỡ thoải mái, vừa thi triển Lưu Tinh Bộ vừa chạy băng băng thật nhanh, trên miệng không ngừng châm chọc khiêu khích. Đối với cuộc đối quyết giữa võ tôn cường giả mà nói, tâm tình ổn định là cực kỳ trọng yếu, Mộc Thiên Hùng càng nổi giận đối với Tần Phàm mà nói sẽ càng thêm có lợi.

- Hỗn đản tiểu tử, hiện tại ngươi cứ việc rầm rĩ đi, một hồi để lão phu đuổi kịp, cho ngươi cầu xin tha thứ cũng không còn cơ hội lên tiếng!

Mộc Tu Công một đường đuổi theo, trong lòng cũng có chút kinh ngạc với tốc độ của Tần Phàm, lại vận chuyển khí kình, tốc độ càng thêm gia tăng.

Nhưng tốc độ của Tần Phàm còn chưa đạt tới cực hạn, thật sự vẫn duy trì trăm thước khoảng cách với hắn, mặc dù càng lúc càng kéo gần, nhưng Mộc Thiên Hùng vẫn không cách nào công kích tới.

Một đuổi một chạy, Tần Phàm mang theo Mộc Thiên Hùng chạy tới mảnh đất hoang dã chung quanh Đại Phong Thành, bởi vì tốc độ của hai người đều phát huy tới mức tận cùng, rất nhanh đã đi tới trong một khu vừng thâm sơn hoang vắng.

Tần Phàm nhìn thấy đã rời khỏi Đại Phong Thành cực xa, phỏng chừng có đánh nhau thì thanh âm cũng rất khó truyền vào Đại Phong Thành, cho nên hắn dần dần thả chậm tốc độ.

- Hừ, tiểu tử hỗn đản ngươi đã bị kiệt lực rồi đi!

Mộc Thiên Hùng nhìn thấy Tần Phàm giảm chậm tốc độ, thầm nghĩ vừa rồi do hắn thi triển bí kỹ mới chạy nhanh được như vậy, hiện tại thời gian trôi qua tự nhiên là tốc độ giảm sút, vì thế không khỏi lạnh lùng trào phúng nói.

Ngay lập tức dưới chân giẫm mạnh một cước, bộc phát ra tốc độ khủng khiếp, thân ảnh của hắn cơ hồ biến thành tàn ảnh hướng Tần Phàm lao tới.

- Mộc Tu Công, nơi này non xanh nước biếc, phong cảnh tú lệ, cũng thật thích hợp cho chúng ta cùng nhau ôn chuyện, chúng ta ở nơi này từ từ tâm sự chuyện cũ đã!

Đúng lúc này Tần Phàm chợt ngừng lại, thần sắc bình tĩnh nhìn Mộc Thiên Hùng đang lao tới nói.

- Hừ, non xanh nước biếc, phong cảnh tú lệ, ngươi cũng biết chọn địa phương chôn xác tốt lắm.

Mộc Thiên Hùng cảm thấy ngoài ý muốn, cảm giác chuyện này thật có chút quỷ dị, nhịn không được chợt ngừng lại, nhưng âm thầm vận chuyển kình khí, ánh mắt gắt gao khóa chặt Tần Phàm.

Nếu như Tần Phàm lại có dấu hiệu muốn sử dụng Chu Tước Dực như lần trước, hắn sẽ lập tức ra tay.

- Mộc Tu Công, ngươi cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy?

Tần Phàm cũng không có chút dị động, chỉ thật bình tĩnh nhìn Mộc Thiên Hùng nói, tựa hồ cũng không vì lời đe dọa của đối phương mà cảm thấy kinh sợ.

Trên thực tế Tần Phàm cảm giác được Mộc Thiên Hùng tựa hồ còn chưa nhận ra thân phận hắn, ngược lại âm thầm thở nhẹ một hơi, biết được dọc đường hẳn Mộc Thiên Hùng chỉ lo một mực rượt theo, ân oán giữa mình cùng gia tộc của hắn hẳn là còn chưa được truyền ra.

Như vậy cuộc giao chiến lần này hắn càng không có gì kiêng kỵ.

Bình luận

Truyện đang đọc